Sau khi Park Yuchun tỉnh lại, Kim Junsu đã đi mất từ
lâu. Sờ khoảng trống đã lạnh đi bên cạnh, ánh mắt Park Yuchun trở nên hỗn loạn.
Sau khi thất thần một lúc, Park Yuchun đứng dậy mặc
lại quần áo, mở cửa chuẩn bị đi đến phòng họp.
“Đi đâu?” Lee Hyukjae đứng ở cửa, hình như đợi đã
lâu.
Park Yuchun nhìn đống đầu lọc cùng tàn thuốc trên sàn, cau
mày, “Chuyện gì?”
Lee Hyukjae dụi thuốc, không dể ý đến tấm thảm đắt
tiền bị cháy xém, “Đi thôi.”
Park Yuchun gật đầu, đi theo Lee Hyukjae xuống lầu.
Lần này đến phiên Lee Hyukjae kinh ngạc, quay lại
nhìn Park Yucuhn, “Không hỏi tôi dẫn anh đi đâu sao?”
Park Yuchun cười, “Chỗ Junsu muốn tôi đến, tôi không
cần phải hỏi, cậu ấy sẽ không để tôi gặp nguy hiểm. Mà cho dù có là gặp nguy hiểm,
chỉ cần Junsu muốn, tôi không có ý kiến.”
“A,” Lee Hyukjae huýt gió, “Thật là, sớm giác ngộ
như thế này có phải là tốt rồi không?” Tựa hồ vẫn còn chút địch ý với Park
Yuchun nên sắc mặt Lee Hyukjae không mấy hòa nhã. Mà điểm này Park Yuchun cũng
tự cảm giác được cho nên cũng không có ý định thân cận Lee Hyukjae.
Hai người cứ như vậy đi xuống tầng hầm của tòa nhà.
Lee Hyukjae mở một cánh cửa lớn, lấy khẩu súng bên
người ném về phía sau cho Park Yuchun, “Đã từng giết người chưa?” Ánh mắt Lee
Hyukjae lóe lên tia phấn khích, là loại phấn khích khi nhìn thấy máu. Từ khi
còn nhỏ bọn họ đã thích loại phấn khích này.
Park Yuchun ném súng trả lại, “Rồi, nhưng mà tôi
không thích dùng súng của người khác.”
Lee Hyukjae hừ một tiếng, cất súng trở lại vào trong
túi, lấy ra một cái chìa khóa, mở một cánh cửa ra, “Thật không biết vì sao
Junsu lại muốn đưa cậu tới đây.”
Cánh cửa bị Lee Hyukjae mở ra, cảnh tượng bên trong
khiến Park Yuchun sửng sờ hồi lâu vẫn chưa thể hòi phục tinh thần, cái gọi là
‘địa ngục trần gian’ chính là đây sao?
Nơi này không phải là một tầng hầm bình thường, mà
là ngục thất. Những người bị nhốt ở đây ngước lên nhìn bọn họ.
Park Yuchun cảm giác được ánh mắt thăm dò của Lee
Hyukjae, quay đầu lại, “Đây là…”
“Bỉ Ngạn Đường.” Lee Hyukjae nhẹ nhàng phun ra vài
chữ, cho tay vào túi quần thong thả tiến vào trong, “Những người phạm lỗi đều
phải vào Bỉ Ngạn Đường suy ngẫm mới có được phép ra đi, đây xem như là lòng
nhân từ của hội trưởng dành cho bọn họ.”
Park Yuchun cười lạnh, “Khá lắm, nhân từ.”
“Anh đang cảm thương bọn họ?” Lee Hyukjae quay lại
nhìn Park Yuchun, “Hay là anh đang muốn cứu bọn họ?”
Park Yuchun không trả lời Lee Hyukjae, mà đi đến trước
một buồng giam, ngồi xổm xuống nhìn người bị nhốt ở bên trong, “Tôi không phải
Thánh nhân, sẽ không rộng lượng như thế. Nhân từ của Kim Junsu thực chất chính
là hình phạt nghiêm khắc nhất. Không lập tức lấy mạng cậu, mà để cậu sống trong
sợ hãi tột cùng, chờ đợi cái chết có thể đến bất kỳ lúc nào. Quả nhiên là hội
trưởng của Bỉ Ngạn hội, thật hiểm độc.”
“Sợ?” Lee Hyukjae châm chọc nhìn Park Yuchun, “Nếu
tôi nói Kim Junsu muốn anh giúp hắn giải quyết hết đám người này, anh tính như
thể nào?”
“Nghe theo,” Park Yuchun lạnh lùng nói ra hai chữ, lấy
khẩu súng trong áo khoát ra nhắm vào một người, “Bắt đầu từ đây đi.”
Lee Hyukjae quả nhiên có chút bất ngờ, sau đó dửng
dưng mỉm cười, “Tự nhiên,” cách nói cứ như bọn họ không phải là đang bàn bạc về
mạng sống của một con người.
Park Yuchun từng bước lui về phía sau, tựa hồ không
muốn để máu văng lên người mình, “Park Yuchun, nhớ kỹ cái tên này.” Giọng nói của
Park Yuchun vọng trong ngục thất thật lạnh lùng.
Người trong ngục dường như đã sớm chờ đợi thời khắc
này, “Cho dù ngươi có nêu danh tánh, tôi cũng sẽ không oán hận hội trưởng. Làm
sai chính là làm sai, phản bội thì không có lý do để quay trở về,” Người nọ thảm
đạm cười, nhắm mắt lại chờ viên đạn bay đến.
Rắc
Park Yuchun mở chốt an toàn, ánh mắt hoàn toàn không
có cảm xúc.
Lee Hyukjae nhìn đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc nào
của Park Yuchun, đồng tử không khỏi co rút lại, hắn thật sự là Park Yuchun sao?
Hắn thật sự sẽ giết kẻ kia sao? Tất cả đáp án đều đang chờ Park Yuchun giải
đáp.
Hắn thừa nhận mình vẫn luôn nghi ngờ Park Yuchun,
nhưng mà hiện tại hắn bắt đầu có chút dao động.
Thời gian giống như ngừng lại, Park Yuchun vẫn duy
trì tư thế bắn hoàn hảo, khuôn mặt vẫn vô cảm, ngón tay từ từ chạm vào cò súng,
chỉ cần bóp nhẹ một cái thì tính mệnh của người kia sẽ là của hắn.
Park Yuchun chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ dồn lực xuống
ngón tay.
“Khoan đã,” một tiếng quát lớn, làm cho không khí vốn
đã khẩn trương nay càng khẩn trương hơn nữa.
Kim Junsu đi tới, nhìn thấy Park Yuchun vẫn đứng cầm
súng chuẩn bị bắn, ánh mắt lóe lên một cỗ cảm xúc không tên, đoạt lấy khẩu súng
từ trong tay Park Yuchun, thành thục nã súng về phía người đó.
“Để hắn hạnh phúc như thế thật không tốt.” Kim Junsu
không trả súng lại cho Park Yuchun, mà cất vào trong túi áo, lấy một chiếc khăn
lau tay, “Tư thế cầm súng thật khó coi, cho nên tịch thu.”
Park Yuchun đương nhiên có chút ngây người, cho đến
khia người kia ngã xuống mới kịp phản ứng lại với chuyện vừa xảy ra. Kim Junsu
vậy mà tự mình ra tay.
Lee Hyukjae nhíu mày. Đây chẳng phải là Kim Junsu
đang bảo hộ cho Park Yuchun ư? Nếu không đành lòng thì cần gì phải giữ hắn lại
bên cạnh.
“Đứng thất thần ở đó làm gì? Theo tôi.” Vừa dứt lời,
Kim Junsu liền bỏ ra ngoài, dường như cậu không thích nơi này.
Park Yuchun và Lee Hyukjae nghe vậy liền đuổi theo
Kim Junsu, mỗi người mang theo một tâm sự khác nhau đi theo sau Kim Junsu.
Kim Junsu cảm giác được có gì đó không đúng, quay đầu
lại, “Cậu đi theo tôi làm gì?” Câu này đương nhiên là nói Lee Hyukjae.
Lee Hyukjae chỉ chỉ vào người, “Không phải cậu gọi tớ
đi theo sao? Tớ cũng nể tính lắm mới đi theo đó.”
Kim Junsu không nói gì, chỉ về phía cánh cửa, “Dọn
chổ đó cho sạch, không cần phải đi theo.”
Lee Hyukjae nhìn theo bóng dáng hai người kia, vẩu
môi, “Không theo thì không theo, làm gì dữ vậy.”
Đứng bên dưới tòa nhà JS, Jung Yunho nhìn lên tòa
nhà cao tầng kia, mệt mỏi thở dài, không biết như thế nào lại đến đây, bước
chân cứ vô thức không nghe lời.
Jung Yunho ngồi xuống ghế đá trước cửa, lặng lẽ quan
sát người ta ra vào tòa nhà. Ánh mắt tràng ngập chờ đợi cùng mất mác mà chính
anh cũng không biết.
Không biết đã ngồi bao lâu, Jung Yunho chỉ biết mình
không muốn quay về, không biết rốt cục mình muốn làm gì, chỉ biết mình chưa muốn
về.
Đúng lúc này, chiếc xe thể thao quen thuộc dừng trước
cửa đại sảnh. Người kia xuống xe, giao chìa khóa cho bảo vệ rồi lập tức đi vào.
Tuy rằng thời gian chỉ ngẳn ngủi có vài giây nhưng Jung Yunho biết mình đã thỏa
mãn, đã có lý do để trở về.
Anh lúc nào cũng kiên cường như thế. Nếu như… chỉ là
nếu, nếu như anh có thể cởi xuống bộ y phục này không biết mọi chuyện có như vậy
không? Jung Yunho ảo não, ngay cả mình mà cũng có suy nghĩ như vậy ư. Dù sao
thì chẳng phải trên đời này không tồn tại từ nếu ư?
Quay đầu nhìn người đã không còn thấy được bóng
dáng, sải bước quay trở về nhà.
Ngay sau khi Jung Yunho rời đi không lâu, Kim
Jaejoong từ bên trong bước ra, có chút mất mác nhìn hàng ghế đá đã trống rỗng đằng
kia. Làm sao mà tôi lại không cảm giác được
ánh mắt của anh? Jung Yunho, anh thật khờ.
No comments:
Post a Comment