Tuesday, March 1, 2016

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 65

Nhìn thấy Kim Jaejoong đi về phía cảnh sát, Jung Yunho nắm chặt nắm tay, “Kim Jaejoong, đứng lại.”
Kim Jaejoong nghe tiếng những tiếng còi nhói tai này thì bật cười trào phúng, “Không phải tôi đang đi theo hướng anh muốn đó sao, đứng ở đây làm cái gì?”
Jung Yunho do dự, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo Kim Jaejoong, “Đừng qua đó.” Vươn tay kéo tay áo Kim Jaejoong lại bị cậu giẫy mạnh.
“Đủ rồi, anh còn muốn gì nữa đây? Muốn tôi thành thật thú nhận tất cả?” Kim Jaejoong quay đầu, ánh mắt sắt lẻm khiến cho Jung Yunho bất giác lui vài bước.
“Chậc, đừng làm trò nữa, tôi xui xẻo, tôi nhận thua.” Kim Jaejoong nói xong cười to, tiếp tục đi về phía trước.
“Kim Jaejoong, kiện hàng của JS sẽ bị kiểm tra sớm hơn thời hạn, cùng chúng tôi đi kiểm hàng rồi sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.” Jang Woohyuk cho người vây cậu lại giống như sợ Jung Yunho sẽ có ý định thả người.
Nhìn tình huống này Kim Jaejoong nhịn không được bèn cười khẽ, “Tôi thật sự không biết bên trong đó có gì, nhưng là tôi sẽ đi theo các anh, mời mọi người nhường đường.”
Jang Woohyuk thâm ý nhìn Jung Yunho một cái, gật gật, ý bảo mọi người tản ra chừa một khoảng trống cho Kim Jaejoong bước đi.
Kim Jaejoong nói tiếng cảm ơn, chậm rãi đi đến một chiếc xe cảnh sát đã được mở cửa sẵn cho mình.
“Đứng yên đó,” Jang Woohyuk ngăn Jung Yunho đang định tiến lên, “Còn muốn khoát trên người thân y phục này thì đứng yên.”
Tựa hồ nghe thấy động tĩnh ở phía sau, Kim Jaejoong quay đầu cười với Jung Yunho, “Đúng đó, chẳng phải bộ y phục đó rất quan trọng với anh sao, cho nên đừng cử động.”
Ngón tay Jung Yunho đã muốn bị nắm đến trắng bệch, cuối cùng cũng từ từ buông ra, giống như toàn bộ khí lực đều bị rút cạn, suy sụp ngồi trên cát.
“Ô,” Kim Jaejoong dường như đã sớm đoán được kết quả, cười khẽ. Bóng tối che mất chút thất vọng trong đáy mắt cậu.
Nhìn đoàn xe cảnh sát hụ còi lao đi, Jung Yunho đấm mạnh xuống nền cát.
Jang Wookhyuk đau lòng nhìn Jung Yunho, thở dài, “Tôi thật thất vọng cậu.”
“Ha ha,” Jung Yunho cúi đầu cười to, “Em cũng vậy.”
Jang Wookhyuk nhíu mày,” Yunho, cậu nên biết bộ y phục trên người đại biểu cho điều gì.”
“Ha ha, là trách nhiệm. Nhưng mà em cũng không muốn nhận phần trách nhiệm này nữa.” Jung Yunho nói xong lấy súng trên người ném xuống mặt đất, “Em xin từ chức.”
Jang Woohyuk nhặt khẩu súng lên, dùng ống tay áo của mình lau lau, ném trả lại cho Jung Yunho, “Không có hiệu lực, vụ án của JS cậu phụ trách lần nữa.” Một tay anh đào tạo ra cậu nhóc này nên quyết sẽ không như vậy mà buông tay.
“Em sẽ để Kim Jaejoong trốn thoát.” Jung Yunho uể oải nói. Chính anh cũng không dám bảo đảm khi mình thẩm vấn Kim Jaejoong sẽ xảy ra chuyện gì, mới lúc nảy thôi anh đã có chút không khống chế được bản thân.
“Cậu sẽ không,” Jang Woohyuk xoay người nhìn biển cả mênh mông, “Lúc đó Yuchun cũng đã nói những lời giống như cậu, và tôi cũng đã trả lời nó như vậy.”
Jung Yunho nghe vậy sửng sốt, “Yuchun? Rốt cục lúc đó anh và Yuchun có kế hoạch gì?”
Jang Woohyuk quay đầu mỉm cười, “Bí mật.”

“Em không quay về sao?” Park Yuchun nhìn Kim Junsu nhàn nhã ngồi uống café, nghi hoặc hỏi. Tin tức ở Seoul đã được truyền tới, ấy vậy mà Kim Junsu lại chẳng có vẻ là đang lo lắng gì.
Kim Junsu buông tách café, giương mắt nhìn Park Yuchun, “Em trở về thì có lợi ích gì? Chuyện nên làm vẫn sẽ được xử lý, chẳng qua không phải là em ra mặt thôi.”
Park Yuchun tự hỏi, “Em đang thử Kim Jaejoong? Vì sao?”
Kim Junsu thở dài một tiếng, “Chuyện gì cũng nói ra thì mất vui,” nói xong lại mỉm cười ra vẻ thần bí nhìn Park Yuchun.
Park Yuchun nhịn không được tiến lên hôn khẽ lên miệng cậu, “Là vì chuyện thư nặc danh mà em nói lúc trước?” Ôm người vào trong lòng, Park Yuchun nhẹ giọng hỏi.
Kim Junsu vùi đầu vào khoang ngực Park Yuchun, áp tai lên ngực trái của hắn, gật gật, “Thật may, Jaejoong không phải người đó.”
Cảm giác được một chút yếu đuối của Kim Junsu, Park Yuchun ôm cậu chặt hơn, “Cho nên em mới để Kim Heechul quay về chính là để cứu Kim Jaejoong trở ra?” Park Yuchun cười cười, “Em đó, không biết mệt là gì sao?”
Kim Junsu gật gật, “Mệt, nhưng mà em phải làm như vậy, phải như vậy.”
Giống như muốn an ủi cậu, Park Yuchun cúi xuống khẽ cắn đôi môi đang nói chuyện của Kim Junsu. Kim Junsu nhoẻn miệng cười, chủ động ôm cổ Park Yuchun khiến cho nụ hôn này dần trở nên nồng nhiệt hơn.
“Còn như vậy sao? Là ai viết vậy?” Park Yuchun tách khỏi môi Kim Junsu, đưa tay lau dấu vết bên khóe môi cho Kim Junsu.
Kim Junsu giữ tay Park Yuchun lại, liếm nhẹ lên đó, “Yu.”
Park Yuchun ngẩng ra, cúi đầu nồng nhiệt hôn Kim Junsu lần nữa. Kỹ thuật hôn cao siêu làm cho cả người Kim Junsu nóng lên.
“Ư ~ kỹ thuật của anh càng ngày càng tiến bộ,” Kim Junsu hơi nheo nheo mắt giống như một loài động vật nguy hiểm. Park Yuchun bất đắc dĩ mỉm cười, “Có sao? Rõ ràng là bị em luyện ra mà.”
“Em còn muốn kiểm tra,” Kim Junsu bật cười, ý tứ thật rõ ràng.
Ánh mắt Park Yuchun sáng lên, “Được,” nói xong một tay đưa xuống ôm ngang Kim Junsu, là kiểu ôm Kim Junsu ghét nhất. Kim Junsu nói cậu không muốn bị Park Yuchun ôm giống như con gái.
“Chúng ta làm đầy đủ luôn không?” Park Yuchun hơi khiêu khích hỏi.
Kim Junsu đưa tay nhẹ nhàng đặt lên môi Park Yuchun, “Thoải mái.”
Cộc ~ cộc ~
Tiếng gõ cửa thật không thức thời vang lên, sau đó là giọng của Lee Hyukjae, “Junsu, bên Seoul gửi tin đến.”
Park Yuchun hơi bất mãn cau mày, đặt Kim Junsu lên giường chuẩn bị đi ra mở cửa, không ngờ lại bị Kim Junsu giữ lại, “Em muốn.” Ý tứ rõ ràng diễn đạt ý mình muốn của Kim Junsu.
Ánh mắt Park Yuchun khẽ động, nhẹ nhàng gật đầu. Tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Kim Junsu, môi hôn lên cái cổ trắng nõn, “Làm cho hắn đừng gõ nữa.” Park Yuchun cởi sạch quần áo trên người Kim Junsu ra, hài lòng nhìn thấy hồng ấn mình để lại.
“Em hôm nay thật lạ,” Park Yuchun hôn người bên dưới. Ngón tay bắt đầu trượt xuống bên dưới, không ngừng trấn an người làm cho tim mình phát điên lên.
“Ưm ~ Lee Hyukjae, ra phòng khách chờ tôi.” Kim Junsu điểu chỉnh hô hấp hướng ngoài của nói. Móng tay đặt trên lưng Park Yuchun để lại từng vệt đỏ, “Em lạ chổ nào?”
“Hộc ~” Park Yuchun đỉnh một cái, thỏa mãn nhìn người bên dưới nhắm chặc hai mắt, “Em rất ít khi chủ động như vậy.”
Kim Junsu nhíu mi, “Em chủ động còn ít sao?”
Park Yuchun cười khẽ, “Để cho anh chủ động không được sao? Hửm ~~?”
“A ~ nếu ~ nếu nhất thiết phải có người chủ động như thế thì hãy để em làm đi,” Kim Junsu thở hổn hển, mắt nhắm chặt, chậm rãi nói tiếp, “Bởi vì làm người chủ động sẽ rất mệt.”
Mắt Park Yuchun ánh lên tia yêu thương luyến tiếc, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nhắm chặt của Kim Junsu. Lúc này hắn không tìm được lời nào để đáp lại lời nói của Kim Junsu, tự hồ lời nói nào cũng đều có vẻ yếu ớt, vô lực.
Hai người giống như bị rơi xuống dòng nước lũ, bất lực nắm chặc đối phương. Đều nghĩ rằng người kia chính là cọng rơm cứu mạng mà bám chặc. Tại sóng ngầm mãnh liệt không ngừng thở dốc, không ngừng tìm kiếm bờ sông.

No comments:

Post a Comment