Tuesday, March 1, 2016

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 66

“Cậu nói có chuyện gì?” Kim Junsu cài nút cổ áo, chớp mắt nhìn Lee Hyukjae.
Lee Hyukjae khẽ cười, “Đã làm như cậu nói, tối nay Kim Jaejoong sẽ được thả. Nhưng mà sau khi anh ta được thả có quay về hay không tớ không dám chắc.” Thử nghiệm kiểu này không phải ai cũng có thể chịu được.
Kim Junsu cũng khẽ cười, “Anh ấy sẽ trở về, chỉ có không thoải mái thôi.” Cậu đích thực đang rất vui, vì người kia không phải là Kim Jaejoong. Nhưng có phải là Kim Jaejoong hay không liền chỉ đến một người khác, mà đáp án kia chính là cái mà cậu tuyệt không muốn nghĩ đến nhất.
“Rốt cục cậu gạt bọn tôi bao nhiêu chuyện?” Lee Hyukjae tựa hồ đối với việc làm của Kim Junsu có chút bất mãn, “Có phải là cậu đã biết hắn là ai rồi không?”
Kim Junsu lắc đầu, “Tôi cũng không phải thánh, không phải chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay.”
Lee Hyukjae nghe vậy lắc lắc đầu,” “Tớ không có hồ đồ như cậu nghĩ. Cậu không muốn nói thì tớ không hỏi là được.”
Kim Junsu không nói gì, chỉ mỉm cười với Lee Hyukjae. Nụ cười này đủ để nói lên tất cả.
Park Yuchun hơi tựa vào góc cầu thang, nghịch nghịch cái vòng tay giống như đã làm mất từ lâu, ánh mắt chuyên chú.

Văn phòng công tố Seoul.
Ngồi trong phòng thẩm vấn nhìn thẳng vào camera trên góc tường, mỉm cười chế nhạo, “Tôi sẽ không nói gì hết.”
Jung Yunho nhìn thấy nụ cười của Kim Jaejoong như vậy, trong lòng có nơi lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
“Có muốn vào hay không?” Jang Woohyuk nhìn thấy vẻ mặt Jung Yunho như vậy, vỗ vỗ vai anh, “Đi đi, tôi biết nếu cậu không nói ra chắc chắn sẽ không cảm thấy thoải mái.”
Jung Yunho cúi đầu nhìn người trong màn hình, phần tóc mái hơi dài phủ xuống đôi mắt lấp lánh, thì đứng dậy đi về phía phòng thẩm vấn.
Kim Jaejoong nhìn thấy người không ngờ tới nhất bước vào, nói, “Ôi chao, Jung Yunho, anh vào đây còn sớm hơn cả tôi nghĩ nữa.”
Không để ý ánh mắt tràng ngập trào phúng của Kim Jaejoong, Jung Yunho ngồi xuống đối diện Kim Jaejoong, gượng gạo cười, “Thật xin lỗi.”
Kim Jaejoong tựa vào ghế nhìn Jung Yunho, hừ một tiếng, “Tôi nhớ tôi đã từng nói với anh, anh cười như vậy rất khó xem.”
Jung Yunho nhìn người đối diện cổ họng giống như có thứ gì chặn ngang, ngay cả một chữ cũng nói không được.
“Tôi sẽ không nói gì hết, cho dù là anh cũng không nói.” Giọng nói của Kim Jaejoong có chút mệt mỏi. “Tối nay là tôi có thể ra khỏi chổ này, các anh không ngăn được tôi. Không, là không ngăn được Kim Junsu.”
Jung Yunho nghe vậy nhíu mày, nhỏ giọng, “Cậu rõ ràng biết Kim Junsu tống cậu vào đây, vì cái gì còn muốn giận chó mắng mèo tôi?”
Kim Jaejoong cười khẽ, nhắm mắt lại tựa vào ghế, “Tôi tự cho mình một lý do hận anh không được sao?”
Jung Yunho nhìn người đối diện khóe miệng hơi nhếch lên, nhắm chặt hai mắt, nặng nề gật đâu, mặc dù người nọ không nhìn thấy.

Kim Heechul tới Seoul là vào nửa đêm, xuống máy bay liền chạy ngay đến văn phòng công tố.
Hóa ra Kim Junsu đã sớm đem quyền sở hữu phê hàng kia chuyển giao cho một công ty nhỏ mới thành lập. Mà tất cả thủ tục pháp lý với công ty kia căn bản không có kẻ hở nào, khiến cho văn phòng công tố không thể không thả Kim Jaejoong, bắt giữ giám đốc của công ty kia. Chỉ sợ tên giám đốc này cũng là do Kim Junsu sắp xếp, cam tâm tình nguyện làm người chịu tội thay.
Kim Heechul thuần thục đưa ra các văn kiện cùng chứng cứ đã được chuẩn bị sẵn. Đối với những văn kiện chuẩn xác như vậy, văn phòng công tố không thể không thả người.
Kim Jaejoong từ trong phòng thẩm vấn đi ra, ngang qua Jung Yunho thì dừng lại một lúc, “Tôi vẫn chưa tìm được lý do.”
Jung Yunho nhìn cậu bước đi, đưa tay chỉ kịp bắt được góc áo người kia. Nhìn thấy mọi thứ trong tay mình dần biến mất, Jung Yunho nhịn không được quay đầu lại.
“Đi thôi,” Kim Heechul vỗ vỗ vai Kim Jaejoong tựa hồ tình cảm nhiều năm không cần dùng nhiều từ ngữ đối phương vẫn có thể hiểu được.
Kim Jaejoong gật gật, “Junsu không nói gì thêm sao?” Kim Jaejoong không để ý đến ánh mắt phía sau, hỏi Kim Heechul.
Kim Heechul mỉm cười, thở dài, “Junsu nói em sẽ quay về.”
Kim Jaejoong nghe vậy bật cười, “Kim Junsu a Kim Junsu.”
Kim Heechul hơi lo lắng nhìn Kim Jaejoong, “Em nên biết nó làm như vậy cũng là thân bất do kỷ. Nó đứng ở vị trí đó thì không thể tin tưởng bất kì ai.”
Kim Jaejoong gật đầu, đi ra khỏi cửa văn phòng công tố. Gió hơi lạnh khiến cậu hơi rùng mình một cái, “Chuyện này em đương nhiên biết, cho nên em mới chọn quay về.”
Kim Heechul nghe vậy cười cười, “Vậy cùng nhau trở về.” nói xong thâm ý nhìn người đứng phía sau cổng văn phòng công tố, “Người kia không hợp với em.”
Kim Jaejoong lên xe, đóng mạnh cửa xe lại, “Anh chưa mói với Kim Junsu là Park Yuchun không hợp với nó.”
Kim Heechul rụt cổ, “Anh còn muốn sống lâu thêm một chút.”

“Đang suy nghĩ gì?” Park Yuchun nhìn Kim Junsu vẫn đang xuất thần, có chút tò mò hỏi.
Kim Junu hoàn hồn nhìn Park Yuchun, “Không nghĩ gì hết, chỉ là có chút chuyện dường như phải bắt đầu rồi.”
Park Yuchun nhíu mi, đi tới bên cạnh Kim Junsu, “Bắt đầu cái gì?”
Kim Junsu kéo hắn qua, thuận thế tựa vào người hắn, quay đầu mỉm cười, “Bắt đầu chấm dứt.”
Kim Junsu nói xong thấy Park Yuchun rề rà không trả lời, liền đưa tay nhéo mặt hắn, “Nếu em nói em đã biết người sau lưng em gây chuyện là ai, nhưng vẫn không dám động thủ, anh có khinh thường em không?”
Biết Kim Junsu đang nói đến kẻ phát thư nặc danh, Park Yuchun lắc đầu, “Kim Junsu sẽ không bị bất kỳ ai khinh thường. Anh cũng vậy, không có tư cách khinh thường em.”
Kim Junsu mỉm cười, nhủi vào cánh tay Park Yuchun, lười biếng như một chú mèo, nhưng ánh mắt kia lại nhắc nhở mọi người cậu vẫn là một con báo, vẫn có thể săn mồi.
“Nếu em nói em muốn động thủ, anh có thể giúp em không?” Kim Junsu nói xong ngẩng mặt nhìn Park Yuchun thì thấy Park Yuchun đã cúi xuống nhìn cậu vì vậy liền nhỏm người lên hôn hắn, “Có thể hay không?”
“Em đang hối lộ anh?” Park Yuchun khẽ cười một tiếng, hôn trả lại Kim Junsu, “Sau này không nên hỏi những chuyện không có não như vậy nữa.”
Kim Junsu ôm lấy cổ Park Yuchun, “Anh là người đầu tiên dám nói em là không có não.”
Park Yuchun nhéo hông Kim Junsu, “Cũng là người đâu tiên dám đặt em dưới thân.”
“Làm sao anh biết anh là người đầu tiên?” Kim Junsu yếu ớt cười, hài lòng nhìn thấy gương mặt có hơi khó chịu của Park Yuchun.
“Mặc kệ anh có phải là người đầu tiên hay không, anh cam đoan anh là người cuối cùng,” Park Yuchun cúi đầu nhìn Kim Junsu, ánh mắt rực cháy không chút che đậy.
“Em bảo đảm anh là người thứ nhất, cũng là người cuối cùng.” Kim Junsu nghiêng đầu cười, “Park Yuchun, em nhận ra chúng ta đã đi một quãng đường thật xa.
Park Yuchun không biết Kim Junsu muốn ám chỉ điều gì, chỉ nghe cậu nói.
“Chúng ta đã đi thật xa, rất xa cho nên, đừng buông tay, đừng buông tay.” Kim Junsu nói xong đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt ở thắt lưng của mình.
Park Yuchun cũng nắm lấy tay của Kim Junsu, “Sẽ không buông tay, cho dù có một ngày em không còn đủ sức nắm lấy tay anh, anh cũng sẽ nắm chặt tay em.”
Kim Junsu thỏa mãn mỉm cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Em ngủ một lúc, nhớ gọi em dậy.”
“Ừm.”
“Lần nào anh cũng không gọi em dậy.”
“Lần này sẽ không.”

No comments:

Post a Comment