Lúc Kim Junsu tỉnh lại trời đã gần tối rồi, còn Park
Yuchun thì mỉm cười nhìn cậu.
“Tên lừa đảo.” Kim Junsu nhắm mắt lại nói một câu.
Park Yuchun khẽ cười một tiếng, xoa nhẹ cánh tay hơi
tê của mình, “Này, rõ ràng là em ngủ rất thoải mái đúng không?”
Kim Junsu vẫn nhắm mắt như cũ, khóe miệng nhợt nhạt
mỉm cười, “Ừm, rất thoải mái, thoái mái đến mức không nghĩ tới,” Kim Junsu nói
xong lại chui vào lòng ngực của Park Yuchun, khuôn mặt không phòng bị giống như
một đứa trẻ khiến ánh mắt Park Yuchun chợt động.
“Dậy đi, Lee Hyukjae chờ em bên ngoài đã lâu,” Park Yuchun mỉm
cười nhìn người nằm trong lòng, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu để cậu nhanh tỉnh lại.
Kim Junsu mở to mắt, nhìn người ngoài cửa, “Để cho hắn
vào,” quay qua quay lại khuôn mặt đã tràn đầy lãnh khí.
Park Yuchun nhìn thấy khuôn mặt của Kim Junsu nháy mắt
đã thay đổi không khỏi mỉm cười, “Không mệt sao?”
Kim Junsu nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, chỉ cầm
tay hắn, “Có anh ở đây sẽ không mệt.”
Park Yuchun cũng nắm lại tay cậu, “Anh sẽ luôn ở bên
em.”
Kim Junsu nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên thật
nghiêm túc, “Em nhớ kỹ.”
Lee Hyukjae bước vào nhìn thấy hai người đang nắm
tay nắm chân thì ho khan một tiếng, có điều cũng không làm cho hai người này rời
nhau ra được cho nên quyết định không thèm nhìn nữa, đặt mông ngồi xuống sofa
thở dài, “Jaejoong đã được đón ra, cậu nói đúng, anh ấy vẫn lựa chọn quay về.”
Kim Junsu mỉm cười, “Phía văn phòng công tố không có
hành động gì?”
“Tình cảnh của Shim Changmin không phải lạc quan như
vậy. Bên trong đã phát lệnh truy nã hắn,” Lee Hyukjae nhíu mày, “Hình như là hắn
muốn bỏ mặc bản thân.”
“Bỏ mặc bản thân?” Kim Junsu nhướng mày.
Lee Hyukjae gật gật, “Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể cả
đời làm cho tất cả không dò được tung tích của mình. Cậu cũng biết là hắn có khả
năng này mà.”
Kim Junsu trầm mặc một lúc, tựa hồ như đang suy nghĩ
sâu sa, “Tôi biết nên làm thế nào. Cậu không cần phải xen vào chuyện này. Jung
Yunho có động tĩnh gì không?” Kim Junsu nói xong trộm nhìn Park Yuchun, mà Park
Yuchun cũng vừa vặn đảo mắt sang nhìn cậu. Ánh mắt hai người giao nhau, lại vội
vàng tách ra.
“Không có động tĩnh gì, hình như hắn đối với Kim
Jaejoong có chút ý tứ.” Lee Hyukjae nói xong cười khổ, “Càng làm cho người ta
đau đầu chính là Kim Jaejoong hình như còn đối với Jung Yunho có ý tứ hơn.”
Kim Junsu bị biểu tình của Lee Hyukjae chọc cười, “Cứ
tùy anh ấy thôi. Hyukjae, tôi muốn hỏi cậu một chuyện,” Kim Junsu thu hồi tươi
cười, hơi nghiêm túc nói.
Lee Hyukjae cũng không cười nữa, gật đầu, “Hỏi đi.”
“Nếu, tôi để cậu phải chọn giữa tôi và người cậu tôn
kính nhất, vậy lúc đó cậu sẽ chọn ai?” Gương mặt Kim Junsu hiện lên vẻ bất đắc
dĩ, cười cười, “Lee Hyukjae, cậu chẳng hề ngốc chút nào, cậu ắt hẳn cũng biết
tôi muốn nói cái gì.”
Lee Hyukjae cười khổ, “Tớ có lẽ cũng đã biết. Tớ tuy
là lỗ mãng nhưng cũng không có ngốc.”
Kim Junsu gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh Lee
Hyukjae, vỗ vỗ lên vai hắn, “Cám ơn.”
“Tớ không còn sự lựa chọn,” Lee Hyukjae nhìn Kim
Junsu.
“Tôi đã biết đáp án của cậu rồi,” Kim Junsu cười,
quay đầu nhìn Park Yuchun, “Em muốn động thủ.”
Park Yuchun gật gật, “Anh biết, anh với em cùng
nhau.”
“Này là muốn đi đâu?” Kim Jaejoong ngồi trong xe
nhìn quan cảnh hai bên, hữu khí vô lực nói.
“Kim Heechul mỉm cười lắc đầu, “Tâm đều đã đánh mất,
còn quan tâm đi nơi nào nữa sao?”
Kim Jaejoong nghe vậy bật cười, “Ờ ha, tâm đều đã
đánh mất, đi đâu cũng còn có quan trọng gì nữa đâu. Bây giờ Junsu chắc là đã
hành động rồi.”
Kim Heechul nhìn đồng hồ, đem xe dừng lại, “Em thì
biết cái gì mà nói?”
“Ngay lúc đó, em đã biết biết Kim Junsu muốn xuất thủ.
Một là thử em, hai là dùng em làm mồi nhử.” Kim Jaejoong châm một điếu thuốc,
ánh mắt hơi mỏi mệt.
Kim Heechul cười, cũng rút ra một điếu thuốc, sáp lại
mượn bật lửa của Kim Jaejoong, “Em không chút nào nghĩ Jung Yunho bán đứng
mình?”
“Ha ha, không nghĩ tới chính là gạt người.” Kim
Jaejoong hít một hơi thật sâu, “Có điều ánh mắt của hắn nói cho em biết hắn ta
không có.”
“Ầy, thật sự là hết nói nổi.” Kim Heechul ném điếu
thuốc ra ngoài cửa sổ, “Hy vọng em đừng trách Junsu. Đây là cách làm của Kim
Junsu, nó đối ai cũng không nương tay, thế nhưng đối ai cũng đều không hạ thủ.
Có lẽ đây là nguyên nhân người kia làm như vậy đi.”
Kim Jaejoong gật đầu, “Nếu em trách nó, em đã không
trở về. Đi thôi, chậm trễ sẽ không xong việc.”
Kim Heechul gật đầu, khởi động lại xe.
Chiếc xe phía sau nhìn thấy chiếc xe đằng trước cho
nổ máy cũng lặng lẽ đuổi theo. Tất cả đều bất tri bất giác mà làm, mà phát triển.
“Cậu còn muốn đi đâu?” Jung Kyun nhìn người đi tới cửa,
hoi hơi nhíu mày.
“Không mượn cậu xen vào,” Shim Changmin lạnh lùng trả
lời, nắm chặc áo khoác, mở cửa.
Cảm giác lưng bị một vật rất cứng chỉa vào, Shim
Changmin nhíu mày, “Thừa dịp tôi chưa phát hỏa thì đem súng cất vào đi.”
Jung Kyun rút sủng của mình chỉa vào lưng Shim
Changmin, “Tôi sẽ không thu lại, trừ phi cậu không đi ra khỏi chổ này.”
Shim Changmin xoay người, nhìn ánh mắt quật cường của
Jung Kyun, “Tôi đi hay không đi cũng không liên quan đến cậu. Đối với sự giúp đỡ
của cậu tôi rất cảm kích, cho nên tôi không muốn cùng cậu động thủ.”
“Bên ngoài toàn là người đang truy lùng cậu, cậu đi
ra ngoài sẽ bị bắt.” Jung Kyun có chút tức giận nói, sập mạnh cánh cửa lại,
“Cho nên không được đi ra ngoài.”
Shim Changmin mỉm cười, “Chức trách của cậu hình như
cũng là bắt tôi đúng không?”
Jung Kyun gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Nhưng bây giờ
tôi đang tạm nghỉ.”
Shim Changmin như cũ bị Jung Kyun làm cho không nói
được gì, hạ tay xuống, “Tôi chỉ ở lại đây một đêm thôi.”
Jung Kyun nghe xong vui vẻ mỉm cười, sau đó giống
như nghĩ đến cái gì đó, “Đúng rồi, Shim Changmin, tôi hỏi cậu. Cậu không phải
là cố ý để lộ hành tung đúng không? Nếu không thì bây giờ cậu trốn làm gì?”
Shim Changmin ngồi trên sofa, lật lật xem tờ tạp chí
mới nhất, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Đang đợi một câu từ một người.”
“Là Kim Junsu à?” Jung Kyun làm cho ngữ khí của mình
nghe thật bình thường.
Shim Changmin ngẩng đầu nhìn vào mắt Jung Kyun, gật
gật, “Có lẽ.” Sau đó thu lại ánh mắt, lại rơi xuống bàn trà cùng khung ảnh đặt
trên đó. Tấm ảnh chụp những đứa trẻ đứng thành một hàng, không nhìn nhầm bên trong
lại nhìn thấy chính mình mười mấy năm trước, còn có cả người đó nữa.
No comments:
Post a Comment