“Tấm ảnh này?” Shim Changmin cầm khung ảnh trên bàn
trà lên, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập khiếp sợ.
“Có chuyện gì sao?” Jung Kyun đưa tay giật lại khung
ảnh trên tay Shim Changmin, “Không được tùy tiện đụng vào đồ của người khác.”
Ánh mắt Shim Changmin vẫn nhìn chằm chằm vào khung ảnh,
rồi nhìn Jung Kyun, “Người nào là cậu?”
Jung Kyun không rõ lắm Shim Changmin bị cái gì, chỉ vào một
cậu bé nho nhỏ trong ảnh, “Không ngờ đi, đừng coi thường người khác nha, mặc dù
hồi nhỏ tôi có hơi ốm yếu nhưng mà bây giờ không như vậy.”
Shim Changmin nhìn vào cậu bé Jung Kyun chỉ, sửng sốt
thất thần, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại tựa vào ghế tựa như
đang dưỡng thần, “Cậu lớn lên ở cô nhi viện à?”
Jung Kyun không e dè gật đầu, “Ừ, sau được ba mẹ hiện
tại nhận nuôi. Năm đó chính là anh họ đem tôi từ nơi nào dẫn ra, cho nên tôi với
Yunho hyung tương đối thân.”
Shim Changmin nắm chặt tay, các đốt tay trắng bệch,
“Cậu đi thật vui vẻ,” Cậu đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ năm đó sau khi ăn trưa, có
người nói với mình ‘ngày mai sẽ dạy cậu hát bài này’, kết cục lúc mình trở lại
chổ đó đã không thấy người kia đâu.
Jung Kyun bị lời nói của Shim Changmin làm cho sửng
sốt, “Ơ, tới đón tôi đi, có ngốc mới không đi.”
Shim Changmin mở mắt nhìn Jung Kyun đang chột dạ một
hồi, “Tôi… hình như người có lỗi chính là cậu, vì cái gì tôi lại trông như người
làm sai vậy?”
Chuông điện thoại vang lên, Shim Changmin mở mắt
nhìn tên người gọi, ánh mắt trở nên phức tạp.
“A lô,” Shim Changmin ấn nút nhận cuộc gọi, giọng
nói mang theo vẻ uể oải.
“Cậu chịu nghe điện thoại, tôi thật bất ngờ,” bên
kia truyền đến giọng nói của Kim Junsu bình thản như nước.
“Ha ha,” Shim Changmin khẽ cười một tiếng, “Anh biết
là em sẽ không bao giờ từ chối tiếp điện thoại của anh, còn muốn cố ý nói như vậy,
anh đó.”
Jung Kyun nhìn khóe miệng tươi cười của Shim
Changmin, rời khỏi phòng khách lui về phòng ngủ của mình. Cậu nhìn nụ cười của
Shim Changmin có thể đoán được người gọi đến là Kim Junsu, chỉ có Kim Junsu.
Shim Changmin nhìn theo hướng Jung Kyun bỏ đi, ánh mắt
buồn bả.
“Cậu làm như vậy không phải chính là muốn tôi gọi đến
sao?” Bên kia Kim Junsu nói xong thở dài, “Changmin, tôi Kim Junsu chưa từng nợ
ai cái gì, nhưng là đối với cậu tôi thủy chung là nợ rất nhiều.”
Shim Changmin nghe xong bật cười, “Tôi làm nhiều chuyện
như vậy không phải muốn nghe câu nợ hay không nợ này của anh.”
Kim Junsu trầm mặc, “Tôi biết, nhưng là câu này tôi
vẫn muốn nói ra.”
“Vậy được rồi, em nhận.” Shim Changmin lại cười, “Nếu
em tự thú anh có kinh ngạc hay không?”
“Sẽ không,” Kim Jusu thản nhiên nói, “Là vì bản thân
cậu đã luôn khó nắm bắt, cho nên bất luận cậu làm cái gì cùng đều bình thường hết.”
“Thì ra hình tượng em trong lòng anh là như vậy, thật
sự là thất bại.” Shim Changmin ra vẻ thở dài, quả thực nghe được tiếng cười của
Kim Junsu.
“Tôi muốn động thủ, cho nên…”
“Em hiểu, cũng đáp ứng anh.”
“Cám ơn.”
Cúp điện thoại, Shim Changmin đưa tay tắt máy. Tựa hồ
cho đến bây giờ cậu chính là chờ cuộc điện thoại này. Mắt lại nhìn cửa phòng ngủ
đóng chặc, khóe miệng hiện lên nụ cười chua sót.
“Không cam lòng gác máy?” Sắc mặt Park Yuchun không
được tốt cho lắm nhìn Kim Junsu bỏ điện thoại xuống.
Kim Junsu mỉm cười, “Đúng thật là không nỡ.”
“Em đừng cố ý chọc giận anh,” Park Yuchun nắm cằm
Kim Junsu, khẽ hôn, “Lo xong chính sự sẽ tái thu thập em.”
“Khụ khụ,” Lee Hyukjae ho khan một tiếng, chỉ cánh cửa
đã bị mở ra phân nửa, “Thu liễm bớt.”
Kim Junsu nhoẻn lên một nụ cười không sao cả, nhẹ
nhàng đẩy tay Park Yuchun, “Đến rồi sao không đi vào?”
“Ha ha, ở bên ngoài xem không khí buổi họp không được
sao?” Han Kyung đi tới, đôi mắt đen thẩm nhìn không ra được cảm xúc gì, tùy ý
kéo một cái ghế ngồi xuống, đưa mắt nhìn người ngồi bên cạnh Kim Junsu, Park
Yuchun, “Hội trưởng, tôi cảm thấy được tôi cần phải nhắc nhở cậu. Cha không
thích hắn, cậu đem hắn đến đây không phải là quyết định sáng suốt đâu.”
Kim Junsu mỉm cười, “Cám ơn đã nhắc. Ông ấy có thích
hắn hay không không sao cả, tôi thích là được.”
“Phốc,” Lee Hyukjae phì cười, “Junsu, cậu đúng là thẳng
tánh.”
“Tôi luôn như thế mà,” Kim Junsu nheo mắt lại nhìn
ra cửa, “Vào đi, cha nuôi đáng kính.”
Cánh cửa từ bên ngoài đẩy ra, Kim Geunwoo từ bên
ngoài tiến vào, trên mặt vẫn mang theo nụ cười từ phụ, ánh mắt vẫn sắc sảo như
xưa nhìn về phía Kim Junsu, “Chuyện gì vội vã như vậy?”
Kim Junsu đứng dậy chỉ tay về vị trí đối diện, “Cha,
cha nên biết tính tình của con, không thích nhiều lời.”
Kim Geunwoo ngồi xuống nhìn mấy người trong phòng, bật
cười, “Cha nuôi mấy đứa lớn lên đương nhiên hiểu rõ tánh tình của từng đứa.”
“Vậy vì sao gọi cha ra đây cha cũng biết ư?” Kim
Junsu mỉm cười, giống như một con báo con vô hại, nhưng là có vô hại như thế
nào mọi người cũng đều biết nó là một con báo có thể đả thương người.
Kim Geunwoo ha ha cười, gật đầu, quét mắt nhìn bốn
phía, “Không hổ là người năm đó cha tuyển chọn, từ khi nào thì bắt đầu khi ngờ?”
“Lúc tống Im Hwan ra khỏi nơi này đã bắt đầu nghi ngờ,”
Kim Junsu cười, “Cho nên hắn mới dứt khoát ra đi như vậy, bởi vì hắn biết dụng
tính của tôi.”
“Ha ha, nói tiếp đi.” Kim Geunwoo vẫn dùng ánh mắt
thương yêu nhìn Kim Junsu, giống như hết thảy là Kim Junsu đang vui đùa bình
thường. Nhưng ánh mắt lạnh như băng của Kim Junsu lại cho thấy trò đùa này
không chút nào là buồn cười cả.
“Tôi để cho Hwanie đi Seoul, âm thầm điều tra thế lực
còn sót lại của cha mới phát hiện ra. Ây, tôi thật sự rất bội phục, là vì cha lúc
tôi bất tri bất giác lưu lại một phần thế lực.” Kim Junsu mỉm cười, “Năm đó cha
đem Bỉ Ngạn hội giao lại cho tôi liền để riêng lại cho mình một phần thể lực,
cha cho rằng tôi không biết sao?”
Năm đó khi tiếp nhận Bỉ Ngạn hội Kim Junsu mới có mười
mấy tuổi, lại đem hành động của Kim Geunwoo quan sát nhất thanh nhị sở không khỏi
không làm cho người ta sợ hãi.
“Vì cái gì?” Lee Hyukjae vẫn không nói gì khó hiểu
nhìn Kim Geunwoo. “Là tự tay cha đem hoa huy hiệu giao cho Junsu mà. Bây giờ
cha làm như vậy là vì cái gì?”
Kim Geunwoo nhoẻn miệng, nhìn huy hiệu trên ngực Kim
Junsu mà mỉm cười, “Đúng vậy, là cha tự tay đeo huy hiệu cho nó nhưng mà cha
cũng cũng có thể tự tay gỡ xuống được.”
“Cha muốn Bỉ Ngạn hội bị hủy sao?” Lee Hyukjae có chút
kích động đập bàn, lập tức nhận được ánh mắt cách cáo của Kim Junsu.
“Cha cảm thấy tôi không đủ tư cách?” Kim Junsu cúi đầu
mỉm cười, ngẩng đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn Kim Geunwoo.
Lão Kim cười ha ha, “Cha có thể đưa con lên, cũng có
thể kéo con xuống. Junsu, bước xuống đi, con không thích hợp.”
Kim Junsu cúi đầu vuốt ve huy hiệu trước ngực, “Nếu
tôi nói không thì sao?”
No comments:
Post a Comment