Tuesday, March 1, 2016

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 69

“Nếu tôi nói không thì sao?” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến cho cả căn phòng nháy mắt an tĩnh lại. Kim Junsu nâng lên con ngươi không chút gợn sóng nhìn Kim Geunwoo, “Tôi sẽ không thu tay lại,” nói xong hữu ý vô tình nhìn sang Park Yuchun.
Park Yuchun mỉm cười, âm thầm nắm tay Kim Junsu, dùng hành động biểu đạt ý tứ hắn vẫn sẽ đi cùng cậu.
Kim Geunwoo nhìn hai người nắm tay nhau, cười khảy, “Junsu, biết vì sao cha nói con không thích hợp với vị trí này không?”
Kim Junsu lắc đầu, “Không biết, là vì tôi chưa từng nghĩ mình không thích hợp.”
“Ha ha, con của ta, cha nuôi con lớn lên không lẽ không biết suy nghĩ của con?” Kim Geunwoo thở dài, “Kỳ thật con cũng không chỉ một lần nghĩ tới vấn đề này, đúng không?”
Thấy Kim Junsu trầm mặc không nói, Kim Geunwoo lại tiếp tục nói, “Năm đó mọi người đẩy con lên vị trí này, thái độ trong lòng con cha biết.”
Kim Junsu nheo mắt lại, khóe miệng cong lên, “Nếu cha biết vì cái gì còn dung túng? Để tôi ngồi lên vị trí tôi không hề có hứng thú, từ từ bắt đầu học cách yêu thích vị trí này?”
“Là vì cha muốn cho con cơ hội,” Kim Geunwoo nói xong nhìn như đau lòng nở nụ cười, “Chính là, con cô phụ cơ hội của cha.”
“Cậu ấy không cần cơ hội này,” Park Yuchun vẫn luôn im lặng mở miệng lên tiếng, “Cậu ấy luôn không cần cơ hội này, là ông áp đặt cho cậu ấy. Bây giờ lại tự tiện thu hồi, con người ông thật đúng là xấu xa.”
“Park Yuchun, chú ý lời nói của cậu.” Han Kyung ngồi trong góc lạnh lùng nhắc nhở Park Yuchun thế cục hiện tại.
Park Yuchun khinh thường bật cười, “Kim Junsu cậu ấy thích cái gì mấy người cho tới bây giờ cũng không biết?”
Kim Geunwoo hừ lạnh một tiếng, “Park Yuchun, mày hiện tại lấy thân phận gì ở đây nói chuyện? Kẻ phản bội nó còn không phải là…”
“Đủ rồi,”  Kim Junsu lạnh lùng đánh gảy lời nói của Kim Geunwoo, khóe miệng tươi cười vẫn không tản đi, ‘Tiếu Diện Tu La’ tới từ địa ngục làm cho mỗi người đều run sợ.
“Chuyện tôi khiến cho cha thát vọng chính là, tôi có tình cảm, đúng hay không?” Kim Junsu nhìn Kim Geunwoo nói.
Kim Geunwoo thừa nhận gật đầu, “Đúng, đây chính là nguyên nhân con không thể tiếp tục ngồi vị trí này nữa.”
Đúng vậy, Kim Junsu có tình cảm, trước không đề cập tới Park Yuchun, cậu đối với Kim Jaejoong, Kim Hechul, Lee Hyukjae, cùng với tất cả mọi người từng nhìn chằm chằm vào vị trí của cậu đều lưu tình. Luận về điểm này cậu quả thực thua.
“Junsu, bước xuống đi,” Kim Geunwoo có chút tiếc hận nhìn Kim Junsu rồi lại nhìn Park Yuchun, “Trừ phi còn chịu cùng hắn cắt đứt quan hệ.”
Biết Kim Geunwoo chỉ ‘hắn’ là Park Yuchun, gương mặt Kim Junsu cũng không lộ vẻ bất ngờ, tựa hồ đã sớm đoán được Kim Geunwoo sẽ dùng đến chiêu này.
“Cha cũng biết là không có khả năng mà.” Kim Junsu hơi hơi nhíu mày, “Tôi vì hắn đi đến mức này cha rõ hơn bất kỳ người nào.”
Nghe thế Park Yuchun cũng hơi hơi nhíu mày, “Thật xin lỗi, cậu ấy không muốn buông tay tôi cũng sẽ không buông.”
“Cảm tình có thể khiến dã thú biến thành gia cầm, đạo lý này từ nhỏ cha đã dạy các con.” Kim Geunwoo tiến lên vỗ vai Kim Junsu, “Con rất thông minh, nhưng cũng thực ngu xuẩn.”
Kim Junsu cười khẽ, “Đôi khi tôi tình nguyện thực ngu xuẩn, thông minh chính là chuyện đau khổ nhất.”
“Cha nuôi,” Han Kyung trong góc phòng chậm rãi đứng lên đi ra, “Không cần tùy ý đánh cược tín nhiệm của chúng con để thăm dò, bởi vì cá cược như vậy sẽ thua trắng dó. Hiện tại người ở bên ngoài chỉ biết cha năm đó đã thoái vị còn Kim Junsu chính là hội trưởng của bọn họ. Một màn kịch này của cha chưa chắc sẽ có người nhận.”
Kim Junsu ngạc nhiên nhìn Han Kyung, dường như lập trường của người này luôn không rõ ràng như vậy.
“Người cha phái đi theo Kim Heechul bây giờ đang ngồi ở chổ Hwanie uống trà. Nước cờ của cha đi sai rồi.” Kim Junsu cũng tiếc hận thở dài, “Chỉ tiếc tôi đã sớm đối với cha có phòng bị, theo lần thứ hai Lee Hyukjae duyệt phê hàng kia, dựa vào kinh nghiệm của cha không có khả năng không biết hắn làm như vậy là nguy hiểm, nhưng là cha vẫn dung túng.”
Kim Geunwoo nhìn như ảo não nở nụ cười, “Đúng vậy, là cha thiếu kiên nhẫn, giả rồi liền trở nên vô dụng.”
“Nếu không còn ngồi được nữa vậy ông giành lại vị trí này để làm gì?” Park Yuchun không kiên nhẫn trả lời một câu.
Kim Geunwoo không có tức giận, chỉ nhìn vào huy hiệu trước ngực Kim Junsu, “Con không hiểu, trên huy hiệu này có bao nhiêu tâm huyết của cha, mà cha lại không thể để cho nó ngã xuống như vậy được.”
“Hiện tại muốn nó rơi xuống chính là cha, không phải tôi.” Kim Junsu đem huy hiệu tháo xuống, nắm trong ta, giống như đem hết thảy nắm trong lòng bàn tay đùa bỡn. “Nó là của tôi, cho nên vận mệnh của nó chỉ có thể do tôi định đoạt.”
“Kim Junsu, cha nghĩ bao nhiêu năm như vậy chính con cũng rõ ràng vị trí của nó trong lòng con là như thế nào. Nếu như nó bị hủy, con còn có thể tồn tại sao?” Kim Geunwoo có chút bất đắc dĩ nhìn con trai mình, tựa hồ ngay từ đầu đem vị trí này giao cho cậu chính là sai lầm.
“Chuyện này không cần cha xen vào, tôi chỉ nghe theo lòng mình.” Kim Junsu cười khẽ, “Cha nuôi, thể lực ngầm của cha ở Seoul đã bị Im Hwan tán đi gần hết. Tôi không tin cha không phát hiện, còn cha vì cái gì ngay cả tôi cũng không muốn để ý tới,” Kim Junsu đem huy hiệu cài lại trên ngực, “Cha nuôi, nên đi dưỡng già đi.”
Kim Junsu nói ý tứ rất rõ ràng, sẽ không bước xuống, cũng không muốn truy cứu.
“Ha ha, Kim Junsu con lại mắc phải bệnh cũ.” Kim Geunwoo lắc lắc đầu, “Đối xử với người từng có tâm địa xấu xa vẫn là muốn tiếp tục tha thứ sao?”
Kim Junsu không lộ vẻ gì, gật đầu, “Tôi chỉ nghe theo lòng mình.”
“Ha ha, cha quả là một kẻ thất bại,” Kim Geunwoo bật cười thật to đứng dậy đi ra khỏi phòng, “Một kẻ chỉ có thất bại với thất bại.”
Kim Junsu nhìn theo bóng dáng già nua chậm chạp lắc đầu của Kim Geunwoo, “Cha nói thiếu sót của con chính là có tình cảm, còn cha thì sao? Cha lần này lưu tình ở khắp nơi như vậy không phải là có tình cảm thì là cái gì?”
Bóng dáng già nua tạm dừng bước, thở dài, “Cho nên cha mới là kẻ thật sự thất bại. Thôi, con cháu có phúc của con cháu. Con thích làm gì thì làm đi.” Nói xong không muốn rời mắt khỏi huy hiệu trước ngực Kim Junsu, cười cười.
Park Yuchun tiến lên vỗ nhẹ nhẹ lên vai Kim Junsu. Kim Junsu mỉm cười, “Em không sao.”
“Cậu tính đưa cha nuôi đi đâu?” Lee Hyukjae dường như có chút lo lắng nói.
“Đảo tư nhân, ngày mai sẽ đưa đi.” Vẻ mặt Kim Junsu có chút lạnh lùng. Đây đã là báo đáp lớn nhất của cậu với Kim Geunwoo, cho nên cậu không có gì phải do dự.

Đêm khuya, Kim Junsu nằm ở trong lòng Park Yuchun, nhìn lên trần nhà. Ánh mắt bình tĩnh không có một tia gợn sóng.
“Đang suy nghĩ gì?” Park Yuchun nhẹ nhàng xoa bả vai Kim Junsu, giúp cậu thả lỏng cơ thể.
“Em thích xem phim, nhưng lại không thích xem kết cục.” Kim Junsu nói một câu không đầu không đuôi làm cho Park Yuchun không khỏi nhíu mày.
“Sắp tới phải về Seoul một lần,” Kim Junsu mệt mỏi nhắm mắt lại, an tâm nhủi người vào cái ôm có thể khiến cho cậu yên tâm.
Park Yuchun khẽ ừ, “Anh đi với em.”
Có lẽ không phải là không thích xem đến kết cục, chỉ là không thể chịu được rạp hát khi tan cuộc rất cô đơn, những câu chuyện chỉ có thể đoán được mở đầu nhưng lại đoán không đúng được kết cục.

No comments:

Post a Comment