Lưu lại Paris vài ngày, bàn giao một số công sự xong, Kim
Junsu cùng Park Yuchun lên máy bay quay ngược lại Seoul.
“Tại sao tay em lại lạnh như vậy?” Park Yuchun dùng hơi ấm của
tay mình ủ ấm bàn tay cho Kim Junsu, một bên nhỏ giọng trách cứ.
Kim Junsu nhìn Park Yuchun bởi vì than trách mà bĩu môi, ánh
mắt buồn bả, “Yuchun, đáp ứng em không được rời khỏi, bởi vì sẽ em không tìm được
lý do gì để giữ anh lại nữa.”
Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt có phần nhận chân, Park
Yuchun sờ không được ý nghĩ, mỉm cười, “Không cần lý do, anh cũng sẽ không rời
đi.”
Kim Junsu cười tựa đầu vào đôi vai vững chải của Park
Yuchun, nhắm mắt lại, chuyên tâm ngửi mùi vị trên người người nọ.
“Giúp em mở laptop ra,” Kim Junsu mơ mơ màng màng nói. Cảm
giác tay người bên cạnh cử động, Kim Junsu còn nói thêm, “Bên trong có một tập
tin tên JS, anh mở ra xem một chút.”
Park Yuchun nhìn người kia nhắm lại nghỉ ngơi, nhấn vào tập
tin mà Kim Junsu nói, cau mày, “Junsu, mật mã.”
Người bên cạnh không biết là đã ngủ hay là cố tình không lên
tiếng. Vừa mới còn nói chuyện ban nãy thế mà lúc này Kim Junsu lại không phát
ra bất kỳ âm thanh nào.
Park Yuchun bất đắc dĩ kéo chăn lên đắp cho cậu. Ngón tay lại
đặt lên bàn phím, gõ thử vào khung mật mã ‘JS’.”
Trên màn hình hiện ra một cửa sổ báo gõ sai, tắt đi, thử lại
lần nữa.
‘1215’
Vẫn không đúng.
Park Yuchun buông lỏng ngón tay, lại tự hỏi, thử gõ vào vài
từ ghép vần đơn giản, ‘PYC’.
Biểu tình trên mặt Park Yuchun nháy mắt thay đổi, có chút kỳ
quái, có chút vui sướng, đồng thời cũng chút chua sót. Nhìn sang người nằm cạnh
đang nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn lên trán người nọ.
Ánh mắt nhanh chóng chuyển về tập tin, không cách nào che giấu
thần sắc có chút giật mình, trên trán chảy ra tầng mồ hôi mỏng.
Kim Junsu cho hắn xem thế nhưng lại là toàn bộ sổ sách buôn
lậu của công ty JS, này ý vị như thế nào? Nghĩa là Kim Junsu đem toàn bộ thân
gia đặt trên người hắn, rốt cục đây là tín nhiệm hay là thăm dò?
Park Yuchun không suy nghĩ nữa, tắt máy tính đi, đơn giản
cũng nhắm mắt bồi Kim Junsu nghỉ ngơi, có lẽ sau khi trở lại sẽ có rất nhiều
chuyện phải vội.
Hai người cứ như vậy tựa đầu vào đối phương chậm rãi tiến nhập
mộng đẹp.
Trong sân bay tư nhân, Kim Jaejoong và Kim Heechul đã ngồi sẵn
trên một chiếc xe màu đen, nhìn hai người từ xa đi tới, không ai có ý định xuống
xe.
“Không muốn xuống?” Kim Heechul hỏi Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong lườm sang, “Dối trá, sao anh không xuống đi?”
“Ha ha, anh không biết phải đối mặt với người bên cạnh nó
như thế nào.” Kim Heechul có chút khó xử nói, “Cái này chính là ngược luyến
tình thâm trong truyền thuyết đây sao? Cha mẹ không đồng ý còn cố dùng các này
cùng nhau vượt qua?”
Kim Jaejoong châm một điếu thuốc, quay kiếng xe xuống vẫy
tay với hai người đang đến gần, quay sang nói với Kim Heechul, “Em sợ sau khi
em bước xuống xe sẽ nhịn không được mà vạch trần lời nói dối của Kim Junsu, làm
cho Park Yuchun hoàn toàn đoạn tuyệt với nó.”
Bọn họ đều hiểu Kim Junsu, nhưng cũng không cản được hành động
của cậu.
Kim Junsu gõ kính xe, “Hai anh đón khách như vậy sao?”
Kim Heechul cười to, “Em không phải khách, lên xe đi, đi xem
công trình,” Lần này Kim Junsu trở về chính là vì chuyện khai trương sòng bài.
Kim Junsu nhìn Kim Jaejoong dường như có chút do dự, trái lại
Kim Jaejoong trắng mắt liếc Kim Junsu một cái, “Nhìn cái gì? Còn không lên xe.”
Kim Junsu mỉm cười, biết Kim Jaejoong không có vì bị thăm dò
mà để trong lòng nên nhanh chóng mở của xe, ngồi vào vị trí phó lái, còn Park
Yuchun đương nhiên ngồi ở băng sau bên cạnh Kim Jaejoong.
“Ngày tháng này nọ quyết định ra sao?” Kim Junsu lật xem tư
liệu Kim Heechul đưa tới, hỏi một câu.
“Hội trưởng, cậu là đang hỏi tôi?” Kim Heechul còn cường điệu
đưa tay chỉ chỉ vào người.
“Xem ra vẫn còn chưa quyết định. Yuchun, anh thích ngày
nào?” Kim Junsu xoay người nhìn Park Yuchun ngồi phía sau có phần không được tự
nhiên, lại nhìn Kim Jaejoong sắc mặt có chút khó coi ngồi bên cạnh.
“Không khí giữa hai người thật kỳ quái,” Kim Junsu giả vờ
nói.
Kim Jaejoong đầu tiên lườm Kim Junsu, sau đó cũng không quên
lườm Park Yuchun một lượt, “Dừng xe, đổi chỗ.”
Xe dừng lại, vài người thay đổi chỗ ngồi, lúc này sắc mặt
Park Yuchun mới tốt lên một chút.
“Cậu hình như vẫn là không thích tôi,” Park Yuchun mở miệng
hỏi người ngồi ở ghế phó lái, Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong không dè dặt gật đầu, “Tôi mà thích anh, liền gặp
phiền phức.”
“Ha ha,” Kim Heechul cười to thay đổi chủ đề, “Junsu, hãy
mau định ngày khai trương đi. Sau đó còn phải chạy qua chạy lại nữa.”
“Một tuần có kịp không?” Park Yuchun tự hỏi, mắt nhìn Kim Junsu
có chút chờ mong.
“Tại sao phải một tuần? Gấp vậy.” Kim Heechul có chút không
đồng ý nhưng vẫn đang đợi Kim Junsu trả lời.
Kim Junsu không lộ vẻ gì, gật đầu, “Có thể.”
“A, sinh nhật Kim Junsu không phải ngày đó sao?” Kim
Jaejoong quay lại mở to mắt, “Anh giữ lại ý kiến.”
“Anh cũng giữ lại ý kiến. Thuận tiện đẩy nhanh tiến độ, thời
gian quả thật có chút gấp.” Kim Heechul oán giận vài câu, đổ xe trước một khu
nhà.
“Hắn đang ở trong. Nói sao cũng là em nên trực tiếp gặp hắn
nói chuyện vẫn tốt hơn.” Kim Jaejoong mở cửa xe bước xuống trước.
Kim Junsu đương nhiên biết ‘hắn’ này là chỉ ai. Cậu đưa mắt
nhìn Park Yuchun, “Anh về phòng ngủ trước đi, em rất nhanh sẽ quay về.”
Park Yuchun tỏ vẻ đã hiểu, gật gật, “Đi đi, anh chờ em.”
Kim Junsu gật đầu, xuống xe đi vào trong.
Park Yuchun nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của Kim Junsu mà thở
dài. Một tuần, có lẽ, chỉ còn lại có một
tuần.
Trong phòng không có bật đèn, Shim Changmin đứng trước cửa sổ
xoay lưng về phía cửa làm cho người khác không nhìn rõ mặt cậu.
“Đến rồi?” Shim Changmin không quay lại.
“Ừ, cậu…” Kim Junsu muốn nói lại thôi, tựa hồ đối mặt Shim
Changmin cậu thật sự không biết nên nói cái gì.
“Em tìm được người đó rồi.” Shim Changmin nhẹ nhàng nói.
Kim Junsu sửng sốt, sau đó hiểu rõ cười, “Thật sự rất vui
cho cậu.”
“Ha ha, vui sao?” Shim Changmin trong bóng tối châm một điếu
thuốc. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn lại có chút cô đơn, “Lúc em tìm được
người đó trong lòng cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng.”
“Ha ha, người đó là Jung Kyun đúng không?” Kim Junsu thở
dài, “Thật xin lỗi,” Từ lúc Shim Changmin nhận nhầm cậu, cậu cũng đã âm thầm điều
tra về người mà Shim Changmin muốn tìm. Kết quả tra được chính là em họ của
Jung Yunho.
“Không việc gì,” Shim Changmin nhẹ thở ra một làn khói. Ngay
từ đầu có lẽ cậu đã biết mình đã nhận nhầm người. Kim Junsu có thể tra được thì
cậu cũng có thể tra được. Chỉ là cậu không muốn tra, mà muốn tin vào cảm giác của
mình.
No comments:
Post a Comment