“Cậu tạm đi lánh nạn lánh nạn một thời gian trước đi, phiền
toái của cậu tôi sẽ giúp cậu giải quyết.” Kim Junsu nói xong liền chuẩn bị rời
đi, là vì cậu biết bây giờ có nói gì cũng đều thật vô vị.
“Anh tính lừa hắn bao lâu? Hoặc là anh tính để hắn lừa mình
bao lâu?” Giọng nói của Shim Changmin từ sau lưng truyền đến làm cho Kim Junsu
nháy mắt dừng bước. Cậu đương nhiên hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Shim
Changmin.
“Lừa đến không lừa được nữa thì thôi.” Kim Junsu bỏ lại một
câu rồi vội vàng bước ra khỏi phòng. Cậu không muốn cùng Shim Changmin thảo luận
thêm về vấn đề này nữa, giống như thầm nghĩ né tránh bị người khác nhìn thấu
tâm tư.
“Ha ha,” Shim Changmin ở phía sau cậu cười khẽ, “Kim Junsu,
từ khi nào anh bắt đầu học trốn tránh vậy?”
“Tôi vẫn như vậy, chỉ là từng quên học cách trốn tránh,
nhưng bây giờ tôi bắt đầu có loại bản năng này.” Ngữ khí Kim Junsu có chút
lãnh, cậu chán ghét cái cảm giác bị người khác chất vấn.
“Gặp Park Yuchun cho anh bản năng trốn tránh?”
“Đủ rồi,” Kim Junsu xoay người giận dữ nhìn Shim Changmin,
“Đừng cố thử giới hạn của tôi.”
Shim Changmin khẽ cười một tiếng, “Anh thật sự thay đổi. Kim
Junsu trước kia sẽ không tùy ý biểu lộ ra ngoài như vậy. Là hắn thay đổi anh
hay là anh tự đắm mình?”
Kim Junsu không để ý tới lời dò xét của Shim Changmin nữa,
xoay người ra khỏi phòng.
Không nghĩ tới Kim Junsu sẽ phản ứng như vậy, Shim Changmin
chua xót cười. Nguyên lai thật là như vậy, Kim Junsu lần này thật sự không giữ
lại chút gì, giao ra tất cả những gì mình có, thật vậy ư?
Lúc Kim Junsu trở lại phòng Park Yuchun đã sắp xếp mọi thứ ổn
thỏa. Hắn đã thay đồ ngủ, dựa vào đầu giường đọc báo.
Trông thấy Kim Junsu lúc bước vào ánh mắt thoáng hạ xuống,
“Thấy em quay về anh rất vui,” Giọng nói của Park Yuchun nghe không mấy vui vẻ
như vậy.
Kim Junsu đem áo khoát tùy ý cởi ra, cười cười, “Vậy mà em lại
chẳng thấy anh vui vẻ chút nào.”
“Em hút thuốc?” Mặc dù khoảng cách giữa hai người còn khá xa
nhưng Park Yuchun vẫn nghe được được mùi thuốc lá phản phất trên người Kim
Junsu, mùi vị này với hắn mà nói thật xa lạ.
Kim Junsu đến gần Park Yuchun, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Sao
còn chưa ngủ? Đang đợi em?”
Park Yuchun cho cậu một ánh mắt biết rõ còn hỏi, sau đó vươn
tay hướng Kim Junsu.
Kim Junsu nhìn thấy Park Yuchun đưa tay ra, nghiêng đầu mỉm
cười, cũng đưa tay mình ra thì y như rằng bị một cỗ lực kéo vào khuôn ngực hắn.
“Có tâm sự?” Park Yuchun khe khẽ vỗ lên lưng Kim Junsu, nhẹ
giọng hỏi.
Kim Junsu lắc đầu rồi lại gật đầu.
Park Yuchun nhịn không được bật cười, “Em định trả lời cái
gì đây? Dạo này tâm tình của em thực sự là bất thường nha. Có phải là do anh
làm không tốt không?”
Kim Junsu lắc đầu, “Không, hoàn toàn ngược lại, là do anh
anh quá tốt.” Tốt đến mức em cũng không
biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Ánh mắt Park Yuchun trở nên phức tạp, tăng thêm lực ở cánh
tay, dùng sức ôm người trong lòng, “Thật vậy sao? Là do anh làm tốt quá à?”
Kim Junsu gật gật, “Em biết anh bây giờ chuyện gì cũng đều
không nhớ, nhưng là em vẫn muốn nói. Thế mà tất cả đều bị một câu ‘đã quên’ của
anh gạt sạch hết tất cả những gì mà em điên cuồng muốn ghi nhớ thật kỹ.”
“Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?” Ngữ khí Park Yuchun
vẫn ôn nhu như cũ, lực đạo trên tay tựa hồ cũng không hề giảm.
Kim Junsu cười, “Tự nhiên nhớ tới, muốn mắng anh cái tên hổn
đản này.”
“Vậy mắng đi, anh nghe.” Park Yuchun cúi đầu tựa trán lên
trán Kim Junsu, “Nhưng mà đừng mắng dữ quá, nếu không anh khóc cho em xem.”
Kim Junsu bật cười, ngẩng đầu nhìn Park Yuchun, “Bây giờ
không mắng nữa, bởi vì em muốn phạt anh.”
“Phạt gì nào?” Park Yuchun hơi nheo mắt nhìn Kim Junsu vẫn
đang cười cười. Không biết vì sao hắn vẫn cảm thấy được đêm nay nụ cười của Kim
Junsu như đang che giấu một cái gì đó hắn đọc không hiểu.
Kim Junsu ngửa đầu hôn lên trán Park Yuchun, “Bí mật.”
Park Yuchun bắt đắc dĩ mỉm cười, “Được rồi, đêm nay mệt mỏi?
Có muốn hay không…” Park Yuchun bóng gió tặng cho Kim Junsu một ánh mắt.
Kim Junsu hào phòng gật đầu, “Mắc gì lại không cần?” nói
xong nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ của Park Yuchun, gặm cắn làn da bên trong.
Dường như không quen Kim Junsu như thế này, Park Yuchun hơi
hơi nhíu mi, “Junsu, đừng cắn.”
Kim Junsu giống như không có nghe thấy, vẫn tiếp tục dùng
cách của mình lấy lòng hắn, cắn gần như để trả thù khiến Park Yuchun đau đến
chân mày luôn díu sát vào nhau.
Cuối cùng không thể nhẫn nại thêm nữa, Park Yuchun ngăn người
trong lòng lại, hôn lên đôi môi xấu xa nọ, dùng cái hôn thật sâu chấm dứt sự trả
thù kia. Nhưng mà Kim Jusu há nào dễ dàng nhận thua như vậy, một mặt đáp lại nụ
hôn của Park Yuchun, một mặt dùng răng nanh của mình khẽ cắn đầu lưỡi xâm lấn của
hắn.
“Kim Junsu, chuyên tâm chút,” Park Yuchun bất mãn nhìn Kim
Junsu đang khép hờ mắt, yếu ớt mỉm cười.
Kim Junsu chớp mắt, gật đầu, “OK, chúng ta tiếp tục.”
Lần này Kim Junsu không còn tiếp tục những hành vi xấu nữa,
chỉ nghe theo nhịp điệu của Park Yuchun, an tâm giao thân mình cho người kìa,
hoàn toàn nhận tất cả của hắn.
Park Yuchun vẫn không có nhắm mắt lại. Hắn chăm chú nhìn biểu
tình có phần điên cuồng của Kim Junsu. Bắt đầu từ khi nào Kim Junsu cho hắn
nhìn thấy mặt phóng túng này của cậu?
Gầm nhẹ, tiếng thở dốc trộn lẫn vào nhau, không ai nghe thấy
được tiếng run thật khẽ, giống như một hạt cát rơi vào mắt, mặc dù rất nhỏ
nhưng lại khiến cho mắt không thể không đau, không thể không rơi lệ.
Nửa đêm.
Park Yuchun nhẹ nhàng buông Kim Junsu đang nằm trong lòng
mình ra, kéo chăn lên đắp cho cậu, khe khẽ xuống giường.
Ngoài trời không khí lạnh như băng làm cho Park Yuchun không
khỏi rùng mình một cái. Mở ra điện thoại vẫn luôn tắt máy, một cái tin nhắn lập
tức hiện lên.
Park Yuchun có chút do dự nhìn vào điện thoại. Một lúc sau vẫn
là mở ra đọc.
Trên lầu sau bức màn, Kim Junsu cầm trong tay điếu thuốc đã
hút được phân nửa chăm chú nhìn người đứng bên dưới. Mở cửa sổ ném mạnh điếu
thuốc ra ngoài. Ánh lửa mỏng manh cũng không khiến người kia chú ý. Kim Junsu
nhìn tàn thuốc rơi thật mạnh xuống nền gạch. Nhìn ánh lửa văng tung tóe, đôi mắt
vô cảm khiến cho người khác không sao hiểu được.
Lúc này cậu chỉ muốn hỏi, rằng anh yêu em đến cuối cùng có tồn tại hay không?
No comments:
Post a Comment