Monday, March 7, 2016

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 72

Shim Changmin đi rồi. Không ai biết đêm qua cậu rời đi vào lúc nào.
Khi nghe Kim Jaejong báo tin này, Kim Junsu chỉ gật đầu, dường như cậu đã biết Shim Changmin sẽ làm như vậy. Shim Changmin không cần cậu che chở, điểm này cậu rõ hơn bất kỳ ai. Chỉ cần Shim Changmin không muốn, sẽ không có ai có thể tìm được.
“Hôm đến sòng bạc xem một chút?” Kim Jaejoong hỏi Kim Junsu đang không có chút biểu tình gì.
Kim Junsu gật gật, lại tiếp tục suy nghĩ, “Mấy ngày nữa anh với Heechul hyung đi Paris giúp em làm một chuyện.”
Kim Jaejoong tỏ vẻ không tán thành nhíu mày, “Mấy ngày nữa? Chẳng phải còn đang không kịp khai trương sòng bạc sao?”
Kim Junsu phất tay ý bảo không sao cả, “Có gì ngạc nhiên đâu? Đừng nói là anh thích việc này nha?”
Kim Jaejoong không lên tiếng nhìn Kim Junsu, tựa hồ muốn đem khuôn mặt không có cảm xúc kia nhìn xuyên thấu, “Em, có phải đang muốn làm cái gì không?”
Kim Junsu đưa mắt nhìn Kim Jaejoong, “Anh biết tính em mà, chuyện em làm anh không cần hỏi.” Hội trưởng của Bỉ Ngạn hội sẽ không giải thích hành động của mình cho bất kì ai. Đây chính là luật của Kim Junsu.
Kim Jaejoong bật cười, “Kim Junsu đã lâu không thấy đã trở về.” sau đó gật gật, “Ừm, mấy ngày nữa anh sẽ cùng Heechul đi Paris.
Kim Junsu gật đầu tiếp tục vùi mặt vào tập văn kiện thật dày trên bàn. Tóc mái che khuất ánh mắt tự giễu, Kim Junsu trước đây đã trở lại sao? Hay là đã sớm bị lạc ở một nơi nào đó rồi?
Xe dừng trên một đoạn đường sầm uất, Kim Jaejoong chỉ vào building mới xây phía trước, “Tòa building kia mới vừa hoàn công hồi tháng trước. Tầng một là nhà ăn, từ tầng hai trở lên là khách sạn.” Nói xong gương mặt hiện ra một nụ cười đắc ý. “Ai cũng không nghĩ đến bên dưới này tồn tại một cái sòng bạc thật lớn.”
Kim Junsu mỉm cười, “Em nghĩ chúng ta phải nhanh đi vào thôi, nếu không sẽ gây ra phiền toái không cần thiết.”
Kim Jaejoong gật đầu, nhìn sang kẻ đang ngồi im lặng không nói một lời bên cạnh Kim Junsu, Park Yuchun, “Cũng muốn dẫn hắn vào?”
Park Yuchun đối với ánh mắt không mấy thân mật này của Kim Jaejoong, gật gật, “Ừ.”
“Tôi hỏi anh à?” Kim Jaejoong trừng mắt nhìn người ngồi phía sau kia, “Kim Junsu, em cũng muốn dẫn hắn đi vào sao?”
Kim Junsu cười, “Câu trả lời của hắn chính là câu trả lời của emi.”
Kim Jaejoong đành phải bất đắc dĩ lườm hắn bằng nửa con mắt, xuống xe trước dẫn đường.
Lúc này trên xe chỉ lại hai người, Park Yuchun cầm tay Kim Junsu, “Đi xuống đi.”
“Ừm,” Kim Junsu rút tay ra, mở cửa xuống xe. Park Yuchun đi theo phía sau cậu.

Tòa nhà mới xây quả thật khí phái, đơn giản chỉ ngắm ở bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy cái gì. Nếu như đi vào bên trong, sẽ phát hiện ra nội thất trang hoàng bên trong vô cùng hiện đại, đủ để nhìn ra được óc kinh doanh của Kim Junsu lớn đến mức nào.
Lúc này Kim Jaejoong đi tít ở đằng trước, mang theo hai người theo thông đạo đi xuống sòng bạc.
Park Yuchun nhìn trang trí quanh hành lang, khuôn mặt anh tuấn hiện lên chút ít nghi hoặc, “Ý nghĩa của những dấu hiệu cảnh báo này nghĩa là gì?” Park Yuchun chỉ vào những dấu hiệu trên tường khiến cho người ta khó mà lý giải được, hỏi.
Kim Jaejoong quay đầu nhìn hai người, chỉ chỉ Kim Junsu, “Anh hỏi nó.”
Kim Junsu nhìn ánh mắt Park Yuchun, khúc khích, “Anh đoán.”
Biết ý của Kim Junsu là không muốn giải thích cho mình, Park Yuchun liền áp chế nghi hoặc trong lòng, tiếp tục đi theo Kim Jaejoong đi về phía trước.
Kim Jaejoong đứng trước một cánh cửa thật to, lập tức gặp phải vài vệ sĩ chặn lại. Bọn họ cảnh giác nhìn người ở phía sau.
Kim Jaejoong cùng bọn họ nói chuyện vài câu. Bọn họ gật đầu, mở cánh cửa ra.
Cảnh tượng bên trong khiến cho Park Yuchun không khỏi lắp bắp kinh hãi. Mặc dù dọc đường đi hắn đã thử tưởng tượng ra quan cảnh bên trong nhưng mà cảnh tượng trước mắt này vẫn khiến hắn chịu không nổi.
Đây hoàn toàn chính là bản mô phỏng của sòng bạc cao cấp nhất ở Las Vegas. Kim Junsu mang sòng bạc ở Las Vegas về nơi này.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Park Yuchun, Kim Junsu vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, “Thích không? Thích thì tặng cho anh.” Câu nói giống như đã từng nghe qua được lặp lại chính xác một lần nữa. Có điều lần này thiếu vài phần trêu tức, thêm một phần chân thành vào trong.
“Em từ khi nào thì bắt đầu chuẩn bị?” Park Yuchun không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi ra nghi vấn trong lòng của mình. Xây nên được nơi này không phải là chuyện một sớm một chiều.
“Hồi hè,” Kim Junsu đi đến quầy thu ngân đổi một ít phỉn tiền, tùy tay chia cho Park Yuchun một ít, “Muốn chơi thử trước một chút không?” Mùa hè cũng lúc ở sòng bạc kia có một cậu thanh niên hỏi hắn, “Thích không? Thích thì tặng anh.”
Park Yuchun nhận phỉng Kim Junsu đưa qua, theo Kim Junsu đi qua từng ‘hạng mục’.
Kim Junsu dừng lại trước máy một máy đánh bạc, “Em vẫn cảm thấy ‘trò chơi bình dân’ này thật thú vị,” nói xong giương mắt nhìn Park Yuchun, “Biết tại sao không?”
Park Yuchun gật đầu, đem vật cầm trên tay nhét vào máy, nhẹ nhàng kéo cần, lấy tờ giấy nhả ra từ trong máy, “Chỉ cần kéo cần là có thể trở thành người giàu nhất thế giới. Hấp dẫn kiểu này, kích thích kiểu này, em vẫn luôn thích.”
Kim Junsu tán thưởng nhìn Park Yuchun, “Anh quả nhiên thật hiểu em,” nói xong đi qua cái máy bên cạnh Park Yuchun, nhét xèng, kéo cần, cái máy liền nhả ra một tờ giấy.
Kim Junsu nhìn mảnh giấy, “Em vẫn luôn rất tin vào vận số này nọ,” nói xong lại chuyển nhập tờ giấy, kéo cần, sau đó nghe tiếng máy quay, phía trên trị số vẫn không nhảy ra, Kim Junsu có chút thất vọng thở dài, “Hình như là xém chút nữa,” nói xong lại chuẩn nhét xèng.
Ngay lúc này Park Yuchun nắm cánh tay chuẩn bị nhét xèng của Kim Junsu lại, tịch thu đồng phỉn trong tay cậu, “Cờ bạc là bác thằng bần,” Cờ bạc là bác thằng bần, giống như nhớ lại tất cả mọi chuyện lúc mới bắt đầu. Khi đó ván bài vẫn còn chưa bắt đầu, bọn họ vẫn còn kịp thoát thân.
Kim Junsu mỉm cười nhìn phỉn tiền Park Yuchun nắm trong tay, “Nếu như em không thể dừng lại được thì sao?”
Park Yuchun nắm chặt phỉn tiền trong tay, đem tất cả bỏ vào túi quần, “Anh sẽ khiến em dừng lại và sẽ không để em mắc một sai lầm nghiêm trọng nào nữa.”
Kim Junsu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Park Yuchun nhn không được phì cười, vỗ vỗ hai bàn tay trống rỗng. Có chút không tiếc rẻ những phỉn tiền vốn là của cậu, “Được rồi, mấy cái đó cho anh hết đó.”

No comments:

Post a Comment