Tuesday, March 8, 2016

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 73

Park Yuchun nhìn những phỉn tiền trên tay, biểu tình trên mặt thật khó nắm bắt, trầm mặc hồi lâu mới nhét toàn bộ vào túi quần, “Anh tịch thu.”
Kim Junsu mỉm cười, xoay người sang chỗ khác nhìn quanh bốn phía. Khung cảnh này tái diễn lại ngày gặp nhau hôm đó, vì muốn gặp lại hắn lúc đó, cũng là muốn gặp lại chính mình.
“Junsu,” Kim Jaejoong từ phía sau đi tới thấp giọng nói nhỏ vào tai Kim Junsu vài câu, ánh mắt sắt bén mang theo một ít phức tạp.
Kim Junsu nghe xong chỉ gật đầu, vẫn là biểu tình bình thản như nước, “Bọn họ ở đâu?”
“Đại sảnh, ầm ĩ đến tầng thượng,” Kim Jaejoong nắm chặc nắm đấm, “Anh không biết sơ sót chỗ nào nữa.”
Kim Junsu cười khẽ, “Chỉ là ầm ĩ lên tầng thượng thôi sao? Xem ra bọn họ cũng chỉ mới nghe được phong phanh chút gì đó thôi, vẫn còn chưa thăm dò được đường lối cụ thể.”
“Bọn chúng cũng xiếc chúng ta chặc quá, nhưng mà anh không nghĩ tới bọn chúng đã nhanh nhạy đến mức này,” Kim Jaejoong có chút ảo não nói, “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Chúng ta đi ra ngoài,” Kim Junsu nhẹ nhàng nói một câu, thần sắc thản nhiên như trước, chỉ là bên trong có một chút chờ mong, rốt cục chờ mong cái gì chì có chính cậu mới rõ ràng.

Đi trong thông đạo bí mật, Park Yuchun có chút lưu luyến nhìn Kim Junsu đi ở phía trước. Hắn vẫn thường không để ý người trước mặt có bao nhiêu mạnh mẽ, bao nhiêu xinh đẹp. Bả vai thẳng tắp, ngửa cao cho thấy trách nhiệm mà không người bình thường nào có thể tưởng tượng được, mà người này hiện tại là người hắn yêu, cũng là người yêu hắn, còn chuyện gì tốt đẹp hơn thế này nữa đây.
“Anh đang làm gì đó?” Kim Junsu dừng bước, quay đầu nhìn Park Yuchun vẫn luôn bước theo sau, “Chẳng lẽ lưng của em còn hấp dẫn hơn mặt của em sao?”
Park Yuchun gật gật, “Cái gì của em cũng đều hấp dẫn anh,” nói xong tiến lên đứng bên cạnh Kim Junsu, “Tại sao không cho anh đi cạnh em?”
“Anh phải ở trong tầm mắt của em, như vậy em mới yên tâm được,” Kim Junsu chỉ dùng âm lượng đủ để hai người nghe thấy, sau đó tiếp tục bước đi.
Park Yuchun theo sát bước chân của Kim Junsu, cẩn thận trả lời lại câu nói kia, anh ở trong tầm mắt em mới có thể yên tâm? Nếu như vậy có một ngày anh rời khỏi tầm mắt em, em sẽ làm gì đây? Anh nên làm gì đây?

Tòa building này thiết kế thật xảo diệu. Sòng bạc nằm ở tầng ngầm. Người đi vào phải qua một cái kho hàng, tiến vào thông đạo xuống lòng đất mới có thể vào được sòng bạc. Thông đạo này còn hướng ra con hẻm nhỏ phía sau building. Mà lúc này Kim Junsu dẫn bọn đi chính là thông đạo khẩn cấp, lúc bọn hắn đẩy cửa mở ra, mới phát hiện ra bọn hắn đã ở trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Kim Jaejoong vội vàng rời khỏi văn phòng, xem bộ dáng là có chuyện gì xãy ra rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt Park Yuchun có chút kinh ngạc, Kim Junus vỗ vỗ mặt hắn, “Hoàn hồn, muốn uống gì không?” nói xong giống như không có chuyện gì nhàn nhã khui một chai rượu vang, lấy ra vài cái ly.
“Em thích mặc Âu phục, thích chơi những trò chơi bình thường, chẳng bao giờ thay đổi thói quen nhưng cũng thích những thứ gì đó kích thích, cho nên em là một người thật mâu thuẫn,” Kim Junsu rót cho cậu và Park Yuchun hai ly rượu đỏ.
Park Yuchun cầm ly rượu đặt ở trước mũi, “Junsu, anh vẫn luôn yêu thích khẩu vị của em.”
Kim Junus lắc lắc chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly rượu, mỉm cười, “Anh là đang tự khen mình à? Em chọn anh đó.”
Park Yuchun uống một ngụm rượu, lắc lắc ngón tay, “Em biết anh muốn nói không phải là cái này.”
“Em cũng muốn uống, làm sao bây giờ?” Kim Junsu chỉ vào ly rượu trên tay của Park Yuchun.
Park Yuchun đương nhiên hiểu ý của cậu, nhấp một chút rượu, tiến lên nâng cầm Kim Junsu, không chút do dự hôn cậu thật sâu. Hương rượu đỏ len lỏi qua làn môi hai người, khiến cho người ta bất giác muốn say.
“Thật xin lỗi, kiểm tra định kỳ.” Đúng lúc này cánh cửa bị đẩy ra. Người đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng bên trong đầu tiên là sửng sốt, sau đó ho khan một tiếng, “Giám đốc Kim, kiểm tra định kỳ, phiền anh hợp tác với chúng tôi.”
Kim Junsu lưu luyến không rời đẩy Park Yuchun ra, không hờn giận nhìn người đứng ngoài cửa, “Công tố viên Jung? Anh tốt nhất nói được cho tôi một cái lý do tới đây quấy rầy.”
Người đứng ngoài cửa quả thật là Jung Yunho đã lâu không gặp.
Jung Yunho đi vào đầu tiên là nhìn Park Yuchun, còn ánh mắt của Park Yuchun thì vẫn luôn nhìn Kim Junsu, không lúc nào rời đi. Điều này làm cho cặp mày của Jung Yunho hơi díu lại.
“Anh chỉ có mười lăm phút,” Kim Jaejoong ở phía sau nhắc nhở Jung Yunho. Anh chỉ có mười lăm phút để kiểm tra tầng thượng.
“Hiện tại có thông tin cho rằng building này chứa một sòng bạc phi pháp, cho nên mong giám đốc Kim có trách nhiệm cùng nghĩa vụ phối hợp chúng tôi điều tra làm rõ vẫn đề,” Jung Yunho dời mắt khỏi người Park Yuchun, xem xét xung quanh.
“A, vậy là giờ anh là đang nghi ngờ phòng làm việc của tôi là ‘nơi đánh bạc phi pháp’ gì đó hả?” Kim Junsu ngồi trên sofa, tay cầm ly rượu rỗng, “Chuyện này vốn là văn phòng công tố không nên nhúng tay vào, tôi nói có đúng không?” Kim Junsu chớp mắt nhìn Jung Yunho, “Về phần vì sao hôm nay anh lại đứng ở đây trong lòng chúng ta cũng hiểu rõ, ‘sòng bạc phi pháp’ chỉ là mánh lới thôi, các anh vẫn không chịu bỏ qua kiện hàng ở hải quan kia có đúng không?”
Thầy Jung Yunho trầm mặc, khóe miệng Kim Junsu cũng nhàn nhạt mỉm cười, “Anh có thể tùy ý lục soát chỗ này, nhưng mà cái gì anh cũng sẽ không tìm ra đâu, còn có…” Kim Junsu cúi đầu khẽ cười một tiếng, “Còn có, trừ phi là tôi tự tay đưa ra, bằng không cái gì các anh cũng đều không lấy được.”
Park Yuchun nắm thật chặc những phỉn tiền trong túi quần của mình, ánh mắt có chút kiếp sợ.
“Kim Junsu, cậu bây giờ là đang khiêu khích sao?” Jung Yunho từng bước đến gần, lấy tay chống lên bàn nhìn Kim Junsu kiêu ngạo tự phụ trước mặt.
 Không đợi đến Kim Junsu trả lời đã bị một đôi tay mạnh mẽ đẩy trở ra.
“Anh không biết là anh quá gần rồi sao?” Park Yuchun hơi cau mày nhìn Jung Yunho đứng trước mặt, “Mặc kệ có phải là khiêu kích hay không, khoảng cách của anh đều đã vượt quá giới hạn cho phép rồi.”
Jung Yunho nhìn Park Yuchun, ánh mắt có chút phức tạp, “Nếu tôi nói tôi so với cậu hiểu rõ ràng hơn vị trí tôi nên đứng, giới hạn của bạn thân mình? Nếu tôi nói kẻ mà cậu vừa mới hôn chính là một con ác quỷ còn cậu… hư.”
Không đợi Jung Yunho nói xong, Park Yuchun đã tung nắm tay. Nắm đấm rắn rỏi đánh vào bụng Jung Yunho khiến cho cả Kim Jaejoong đứng phía sau không nhịn được cau mày.
“Tôi so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng,” Park Yuchun nói xong nhìn Kim Jaejoong, “Ít ra tôi trung với lòng mình, nghe theo suy nghĩ của nó, còn anh thì sao?”
Jung Yunho đau đớn ôm bụng, đồng thời ánh mắt cũng hiện lên vẻ hiểu rõ, có chút giật mình nhìn Park Yuchun.
“Hết mười lăm phút rồi,” Kim Jaejoong ở phía sau lạnh lùng nói.
Jung Yunho cắn răng trừng mắt nhìn Park Yuchun, bắt lấy cổ áo Park Yuchun, ghé vào tai hắn nói nhỏ một câu.
Park Yuchun sau khi nghe xong chỉ mỉm cười, “Tôi biết.”
Jung Yunho cũng mỉm cười, xoay người đi ra cửa, không thèm liếc mắt đến Kim Jaejoong dù chỉ một lần, mà Kim Jaejoong cũng chỉ cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.
Để đôi tai nghe tiếng người kia rời đi, nhìn anh đi thật yên lặng, thật tĩnh lặng. Hỏi vì sao tôi không dám ngẩng đầu? Không phải là sợ ánh mắt của anh khiến tôi đắm chìm vào, mà là ánh mắt đó cho tới bây giờ tôi vẫn chưa có cản đảm khám phá hết.
Park Yuchun gắt gao siết chặc nắm tay là bởi vì câu mà Jung Yunho vừa nói là, “Rồi cậu sẽ hối hận, giống như tôi vậy.”

No comments:

Post a Comment