Jung Yunho ra khỏi building, quay đầu lại nhìn lại tòa
building này, con ngươi ánh lên một chút gì đó khiến cho người ta khó nhận ra
đó là gì.
“Tôi cứ tưởng là anh đã học khôn thêm được chút gì rồi,” Kim
Jaejoong cho tay vào túi quần đứng giữa những bặc thang, mỉm cười trào phúng.
Jung Yunho thoáng ngẩng đầu lên nhìn người đứng trên bậc
thang, “Không biết từ ‘khôn’ mà cậu nói định nghĩa như thế nào nhỉ?”
Kim Jaejoong bước xuống bậc thang, đi đến bên cạnh Jung
Yunho, “Anh điên rồi hay sao? Hay là căn bản nào giờ không có đầu óc? Anh xông
đến trước mặt Kim Junsu, người đầu tiên bị giải quyết sẽ là anh.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kim Jaejoong, Jung Yunho bật
cười, “Tôi tưởng đó chính là kết quả cậu muốn nhìn thấy?”
Chống lại ánh mắt của Jung Yunho, Kim Jaejoong không tự chủ
được lảng tránh, “Anh không phải là tôi, làm sao anh biết tôi muốn nhìn thấy kết
quả như thế nào?”
Hai người cùng lúc lâm vào trầm mặc, giữa dòng người ngược
xuôi ai cũng đều ngầm hiểu không lên tiếng.
“Giá như cậu không đến tìm tôi thì thật tốt,” Jung Yunho mở
miệng lên tiếng trước. Đây cùng là điều mà lâu nay anh vẫn luôn muốn nói với
Kim Jaejoong. Nếu như lúc trước Kim Jaejoong không có đến tìm anh thì có lẽ sẽ
không có xãy ra tình cảnh như hiện tại. Kim Jaejoong sẽ không động tâm, anh
cũng sẽ không phải đau khổ. Nhưng thật sự có phải như vậy không?”
“Ha ha,” Kim Jaejoong cúi đầu cười, “Phải nói là, nếu như
hôm đó anh không đụng phải tôi thì tốt biết bao.” Lần đầu tiên ở Las Vegas. Lần
thứ hai là ở ngã tư đường. Lần thứ ba là đụng ở trong lòng.
“Nếu bây giờ thu tay lại thì vẫn còn kịp, Kim Junsu cũng vậy.”
Ánh mắt Jung Yunho hiện lên chút mong chờ, nhưng nhìn đến nụ cười trào phúng
kia của Kim Jaejoong lại trở nên ảm đạm.
Không biết là đang chê cười lời nói của Jung Yunho hay là
đang chê cười chuyện gì khác, Kim Jaejoong cười trào phúng, “Thật sự còn kịp
sao? Không, tất cả đều không kịp nữa rồi. Ngay từ lúc bắt đầu là đã muộn.” Thấy
Jung Yunho trầm mặc, Kim Jaejoong tiếp tục nói, “Jung Yunho, chúng ta có lập
trường khác nhau. Anh muốn bắt tôi mà chuyện tôi có thể làm chính là không để
anh bắt được. Vậy nên đối với những chuyện trước kia anh làm tôi đều đã bỏ qua
tất cả.”
Jung Yunho mỉm cười, nhìn lên bầu trời u ám, “Cám ơn cậu đã
tha thứ, nhưng có lẽ cơ bàn tôi không đáng được tha thứ.”
Giữa bầu trời u ám bắt đầu xuất hiện vài bông tuyết trắng.
Đây chính là cơn tuyết đầu mùa của năm.
“Đi dạo với tôi đi,” Kim Jaejoong đưa tay đón lấy một bông
tuyết. Bông tuyết rơi vào tay lập tức tan ra.
Jung Yunho gật đầu, nắm chặt y phục của mình, đi theo Kim
Jaejng, không hỏi đi đâu, chỉ lặng lẽ đi theo cậu.
“Tuyết rơi,” Trên tầng cao nhất Kim Junsu đứng trước cửa sổ
sát sàn nhìn những bông tuyết rơi xuống, hớn hở nói.
Park Yuchun ôm một tách café nóng trong tay để sưởi ấm,
nghiêng đầu nhìn Kim Junsu đứng trước cửa sổ, mỉm cười, “Muốn đi ra ngoài
không? Đây là cơn tuyết đầu mủa của năm nay đi?”
Kim Junsu dường như rất tán thành lời đề nghị của Park
Yuchun, cầm ngay lấy áo khoát, đi đến cạnh Park Yuchun, “Đi thôi.”
Nhìn Kim Junsu vội vã như vậy, Park Yuchun buồn cười nhoẻn miệng,
“Hội trưởng Kim cũng thật quá nóng vội.”
“Em dẫn anh đi một chỗ,” Kim Junsu thần bí nói với Park
Yuchun.
“Ha ha, đừng kéo anh. Anh với em từ từ đi không được sao?”
Park Yuchun cười, bị Kim Junsu kéo ra cửa.
Kim Junsu cũng cười, hạnh phúc trong mắt khiến cho người ta
không dám nhìn thẳng, tựa hồ toàn bộ hạnh phúc sau này đều đem ra dùng sạch.
Kim Junsu và Park Yuchun không lái xe, đi bộ trên con phố gần
như bị tuyết phủ trắng xóa.
Người đi qua lại trên phố đều mang theo nét tươi cười, dường
như trận tuyết này khiến cho tâm tình của mọi người trong thành phố này đều cảm
thấy khá hơn.
“Tâm trạng của em hình như rất tốt,” Park Yuchun nhìn Kim
Junsu đi bên cạnh lúc nào cũng tươi cười như thế, tựa hồ hôm này là ngày cậu cười
nhiều nhất.
“Ừm, quả thật không tồi. Chẳng lẽ tâm trang của anh không tốt
sao?” Kim Junsu chớp mắt hỏi Park Yuchun.
Park Yuchun lắc đầu, “Không có, rất tốt.” nói xong mắt nhìn
bốn phía, “Em cũng biết chỗ này?” Con đường này không phải là nơi nổi tiếng gì,
thậm chí ngay cả tên cũng không có, nhưng với cậu mà nói nó rất quan trọng.
Kim Junsu gật gật, “Con đường này thật hẹp, hẹp đến độ chỉ vừa
cho hai người đi qua thôi. Cho nên chỉ cần hai người cùng đi hết con đường này
thì có thể vĩnh viễn sống cùng nhau.”
“Em cũng tin cái này?” Trong ấn tượng của Park Yuchun, Kim
Junsu đường như không phải là người mê tín.
Kim Junsu lắc đầu, “Trước kia không tin, nhưng mà bây giờ em
muốn tin.”
Park Yuchun mỉm cười, “Chúng ta đi qua đi,” nói xong muốn
đưa tay phủi bông tuyết trên đầu cho Kim Junsu.
Cánh tay vừa đưa lên đã bị Kim Junsu nắm lại, “Không cần phủi,
anh cũng bỏ mũ xuống đi,” nói xong Kim Junsu kéo mũ Park Yuchun xuống. Bông tuyế
lập tức rơi trên tóc Park Yuchun.
Dường như hiểu được ý của Kim Junsu, Park Yuchun nắm tay Kim
Junsu bỏ vào túi áo của mình, “Đi thôi.”
Hai người bước đi lưu lại những dấu chân nho nhỏ. Bông tuyết
rơi trên đầu ngày càng nhiều, giống như cả hai vẫn luôn cùng bước đi trên một
con đường đến lúc tóc đều bạc trắng.
Có lẽ Park Yuchun đã quên mất rất nhiều năm trước hắn từng
nói với một người, “Sau này tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ đó chơi,” thế nhưng những lời
nói này vô tình đã được người kia ghi nhớ thật kỹ.
No comments:
Post a Comment