Say
lại tỉnh, tỉnh rồi lại say.
Có
lẽ khi say nỗi đau sẽ vơi đi một ít, mà khi tỉnh lại cơn đau ấy lại lan ra
toàn, nhân lên gấp mấy lần.
Tối
hôm qua như thế nào trở về nhà Kim Junsu hoàn toàn không biết. Đêm qua người đó
giống như không phải cậu mà là một kẻ hoàn toàn xa lạ, yếu đuối, bất lực.
Còn
nhớ rõ lúc mình bước vào cửa nhìn thấy ánh mắt kia của Park Yuchun, không biết
lo lắng kia có bao nhiêu phần thật bên trong. Nếu như đó chỉ là kỹ xảo của hắn
thì không khỏi cũng thật quá tài tình. Như vậy phần thắng của cậu đến hôm nay
còn lại bao nhiêu?
Lúc
này người đàn ông khiến mình yêu đến tận xương tủy đang yên lặng ngủ trước mặt
mình, ngồi ở sàn nhà dựa vào vách tường lẳng lặng ngủ, thật im lặng, thật vô hại.
Kim
Junsu dụi dụi đôi mắt cay cay của mình, nhìn bầu trời bên ngoài sáng tỏ, hốc mắt
khô khốc càng lúc càng dữ dội. Tựa hồ ban đầu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có thể
đi đến hiện tại, nhất thời hấp dẫn, nhất thời phóng túng, nhất thời lạc lối, một
đời hãm sâu.
“Nếu
không phải thân phận đối lập, em nghĩ em thật sự sẽ yêu anh,” Kim Junsu nhẹ
nhàng nói lại lời mình đã từng nói, đồng thời cũng tự mỉm cười phản bác, “Cho
dù có đối lập thân phận em cũng vẫn yêu anh như vậy.”
Khóe
mắt Park Yuchun giật giật, nhưng dường như không muốn tỉnh lại lúc này nên vẫn
yên lặng ngủ.
“Park
Yuchun?” Kim Junsu nhẹ giọng gọi.
“Hưm,”
Park Yuchun nhắm mắt đáp lại.
“Tỉnh?”
Kim Junsu dùng một tay chống xuống sàn nhà mượn lực đứng dậy.
“Không,”
Park Yuchun vẫn duy trì tư thế ngồi ngủ, có cảm giác không muốn tỉnh dậy.
“Trời
sáng rồi,” Kim Junsu đi đến trước cửa sổ không do dự kéo màn ra. Sắc trời bên
ngoài đã sáng.
Ứng
với âm thanh này, Park Yuchun mở mắt, nhìn Kim Junsu đứng dưới ánh nắng, ánh mắt
có phần lưu luyến, “Junsu.”
Kim
Junsu lên tiếng trả lời, quay đầu lại, trong mắt mang theo một chút mê mang, “Hửm?”
Park
Yuchun đứng dậy xoa nhẹ cánh tay tê dại, chậm rãi đi đến bên cạnh Kim Junsu,
theo thói quen ôm chặc lấy người đang đứng trước cửa sổ từ phía sau, “Thật ngốc.”
Đối
diện với ôn nhu như trước kia, Kim Junsu không biết nên dùng biểu cảm gì để phản
ứng lại, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể tựa vào người Park Yuchun, “Thu xếp
xong rồi đi.”
Park
Yuchun khẽ nhíu mày, “Vội như vậy làm gì?”
Kim
Junsu nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay của Park Yuchun, nhàn nhạt mỉm cười, “Không
có, chỉ không thể chờ thôi.”
Nhìn
ánh mắt lạnh nhạt như trước của Kim Junsu, trong mắt Park Yuchun hiện lên một
chút bất đắc dĩ, “Ừm, để anh thu xếp xong rồi chúng ta đi.”
Kim
Junsu gật gật, nhìn bóng dáng Park Yuchun đi ra ngoài, bật cười thật to. Anh dịu dàng, ôn nhu như vậy em biết phải
như thế nào đây. Hôm nay bước ra khỏi cánh cửa này không biết có còn cơ hội
cùng anh bước vào nữa không. Em không biết kết cục hôm nay là như thế nào nhưng
mà em biết ngay từ lúc bắt đầu, em đã yêu anh.
Park
Yuchun quay lưng về phía Kim Junsu chậm chạp đi ra cửa. Mỗi bước đi thật cẩn trọng,
giống như đang bước ra khỏi sinh mệnh con người, chẳng qua trái tim đã lạc mất ở
nơi nào rồi, trong lòng chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Máy
bay đáp xuống sân bay tư nhân, Kim Jaejoong ôm lấy áo khoát, dường như cảm thấy
hơi lạnh. Nhìn xuống đồng hồ trên tay, may mắn còn kịp.
Lần
này y trở về không làm kinh động đến bất kỳ kẻ nào. Thứ nhất là y lén Kim Junsu
chạy về. Thứ hai là có kẻ đang theo dõi hành động của y. Y cũng không muốn bị bắt
đi trước khi cứu được Kim Junsu.
Ở
trên đường, Kim Jaejoong đưa tay bắt taxi định bụng đi đến chỗ khai trương thì
bị một đôi tay ngăn lại.
Kim
Jaejoong đưa mắt nhìn người nọ, “Là cậu?”
Người
nọ gật đầu, chỉ chiếc xe cách đó không xa, “Theo tôi.”
Kim
Jaejoong gật gật, đi theo người nọ.
“Hội
trưởng, chúng ta tới rồi,” Tài xế cho xe đỗ trước building. Tòa kiến trúc cao
ngất lạnh lẽo chăm chú quan sát hết thảy mọi việc sắp diễn ra.
Kim
Junsu đóng máy tính trên đùi lại, xuyên qua lớp kính xe nhìn con đường vẫn bình
lặng như vậy, “Đậu ở cổng sau đi.”
Tài
xế gật gật, cho xe chạy ra phía sau building. Con đường ở phía sau building so
với con đường phồn hoa phía trước có vẻ thập phần tiêu điều.
Dọc
đường đi Park Yuchun luôn nhắm mắt lại, ngẫu nhiên mở mắt nhìn phong cảnh hai
bên, cũng chỉ là vội vã nhìn phớt qua mà thôi.
“Chúng
ta tới rồi,” Kim Junsu ở bên tai Park Yuchun nhẹ giọng nói.
Park
Yuchun mở mắt nhìn con đường yên lặng cùng với cánh cổng trước mặt, hiểu rõ bọn
họ đã đến, mà con đường bọn họ đi cũng sắp đến hồi kết.
Hai
người xuống xe, cánh cửa tự động mở ra.
Park
Yuchun quan sát thiết bị an ninh ở khắp nơi, mỉm cười, “Cơ sở vật chất ở đây
đúng là được trang bị thật đầy đủ.”
Kim
fJunsu không nói gì mà chỉ dắt tay Park Yuchun, “Chúng ta đi vào thôi.”
Cảm
thụ được hơi ấm truyền đến trong tay, lòng Park Yuchun khẽ động, nắm tay Kim Junsu,
“Ừm.”
Hai
người giống như trước cùng sóng vai nhau bước đi, chỉ là bước chân của Kim
Junsu luôn chậm một chút giống như là đang đi theo Park Yuchun. Park Yuchun
cũng cảm nhận được điều này, nghiêng đầu hỏi Kim Junsu, “Làm sao vậy?”
Kim
Junsu lắc đầu, “Không có gì.” Cậu thầm nghĩ đi chậm một chút để cho thời gian
còn lại nhiều thêm một chút mà thôi.
Tới
đại sảnh của sòng bạc, hai người rất ăn ý buông lỏng tay nhau ra, chỉ là lần
này có chút lưu luyến không thể nói rõ.
Kim
Junsu vừa đến đại sảnh đang náo nhiệt lập tức an tĩnh lại, mà Kim Junsu cũng lập
tức đổi sang gương mặt tươi cười cùng ánh mắt sắc bén đảo qua tất cả mọi người ở
đây.
“Hội
trưởng, tất cả đều đã chuẩn bị xong,” Một người bước lên nói với Kim Junsu.
Kim
Junsu gật đầu, “Đúng mười giờ sáng cho khai trương.”
Lòng
bàn tay Park Yuchun nắm chặt lại, hắn đưa mắt nhìn lên đồng hồ trên tường. Còn
nửa tiếng nữa trận chiến này sẽ kết thúc, mà kết quả như thế nào hiện tại ai
cũng không biết.
Kim
Junsu bắt đầu cầm ly rượu xã giao với mọi người. Cậu cần những vị khách này ủng
hộ sòng bạc mới này, có phần phiêu lưu như Kim Junsu chính là thích phiêu lưu
như vậy.
Park
Yuchun cũng bắt đầu chào hỏi với đám đông xung quanh. Đi theo Kim Junsu xuất nhập
lâu như vậy nhiều người cũng bắt đầu thừa nhận hắn. Park Yuchun xuyên qua đám
đông nhìn khuôn mặt tươi cười của Kim Junsu, vẫn bình thường nhưng lại khéo léo
rút ra khoảng cách.
Đồng
hồ trên tường chầm chậm nhích. Nơi này vẫn trật tự như trước. Điều này làm cho
Park Yuchun trong lòng ngày càng bất an, rốt cục Kim Junsu nghĩ muốn làm cái
gì?
No comments:
Post a Comment