Tuesday, March 15, 2016

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 80

“Cậu có chắc là chúng ta có thể đi vào không?” Kim Jaejoong nhìn tòa building cao ngất trước mặt hỏi.
Người bên cạnh cười khẽ một tiếng, “Anh chính là giám đốc của JS, đi vào cũng không phải là việc gì khó.”
Kim Jaejoong lườm người nọ một cái, “Cậu cho rằng Kim Junsu còn có thể cho chúng ta đặt chân vào hay sao?” nói xong mở cửa xuống xe.
Người nọ cũng cười, không biết khi anh nhìn thấy sự xuất hiện của tôi sẽ có phản ứng gì, cũng có thể sự xuất hiện của tôi đối với anh mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Còn ngồi ở đó cười cái gì?” Kim Jaejoong quay đầu nhìn người trong xe đưa mắt nhìn mình, quay trở lại trong xe, “Chúng ta đi cửa sau đi.” Thông đạo ở cửa sau Kim Jaejoong đương nhiên cũng có biết.
“Nếu hôm nay gặp được người kia anh sẽ như thế nào?”
Kim Jaejoong khẽ cười một tiếng, “Còn có thể thế nào, nếu thân phận đã đối lập thì chỉ có thể dùng súng chỉa vào đầu hắn làm cho hắn biến đi.”
“Ha ha, anh vẫn là luyến tiếc giết hắn.”
“Như vậy thì sao nào?” Kim Jaejoong mỉm cười, “Tôi làm việc không cần người khác khoa tay múa chân.
“Ha ha, hy vọng đến lúc đó anh có thể rút súng nhanh một chút.”
“Cậu không cần phải lo lắng,” Kim Jaejoong nhìn đồng hồ rồi nhìn quanh bốn phía, ánh mắt bình tĩnh trở nên sắc bén, “Lái xe, đi thôi.” Y nhìn thấy được một gương mặt quen thuộc, cũng là gương mặt bây giờ y không muốn gặp nhất. Sự xuất hiện của hắn liền chứng tỏ bọn họ đã bắt đầu hánh động.


Jung Yunho mặc đồng phục đứng bên cạnh đội trưởng đội hình cảnh.
“Hiện trường nhất định phải được khống chế tốt, đem nhân số thương vong khống chế đến mức thấp nhất,” Đội trưởng đội hình cảnh nói với cấp dưới. Lần này là văn phòng công tố và đội hình cảnh cùng liên hợp hành động, cho thấy chính phủ thật sự coi trọng hành động lần này.
“Nếu đối tượng tình nghi phản kháng thì các cậu được phép nổ súng,” Đội trưởng đội hình cảnh nói ra những lời này làm cho Jung Yunho trong lòng căng thẳng, nhưng trên mặt không có gì gợn sóng.
“Tôi cùng một nhóm người đi vào trước, mọi người ở bên ngoài yểm trợ phòng bất trắc,” Jung Yunho tiếp nhận áo chống đạn đồng sự đưa tới, cũng không ngẩng đầu lên nói với đội trưởng đội hình cảnh.
“Không được, các anh chỉ là đơn vị kiểm soát và khởi tố, còn việc truy bắt hẳn là của bọn tôi,” Vị đội trưởng có chút bất mãn nói.
Jung Yunho không phản bác gì, vẫn như cũ cúi đầu mặc áo chống đạn, “Lần này là ngoại lệ, vụ án này bắt đầu từ phía chúng tôi do đó cũng nên để chúng tôi kết thúc,” nói xong không để ý ánh mắt kinh ngạc của người đội trưởng, lập tức dẫn người đi vào trong building.
Con đường đã bị phong tỏa. Phố xá phồn hoa thoáng chốc im lặng như đã chết. Vài người qua đường đứng lại xem chuyện hay, chỉ là đoán không ra ai mới là nhân vật chính.


Park Yuchun nhìn đồng hồ trên tưởng điểm đúng mười giờ. Ánh mắt có chút bất đắc dĩ, quay đầu tìm kiếm Kim Junsu, phát hiện người nọ cũng vừa lúc nhìn mình.
Kim Junsu uống cạn ly rượu trên tay, nhìn vào ly rượu của Park Yuchun, dùng khẩu ngữ nói với hắn, “Em mời anh.”
Park Yuchun mỉm cười một hơi uống cạn ly rượu, “Uống cạn,” dùng khẩu ngữ đáp lại.
Kim Junsu dốc ngược ly rượu trên tay, “Em cũng vậy.”
“Đã đến giờ rồi,” một người đi tới nói nhỏ vào tai Kim Junsu.
Kim Junsu gật đầu, chậm rãi bước ra giữa đại sảnh, nơi cậu sẽ chủ trì lễ khai trương. Chẳng qua khuôn mặt Kim Junsu lại mang theo vẻ ưu thương không thể đoán được.
“Cám ơn mọi người hôm nay đã tới ủng hộ sòng bạc của tôi, vô cùng cám ơn,” Kim Junsu đứng giữa đám đông thản nhiên nói, “Hôm nay tại chỗ này chính là lễ khai trương sòng bạc cũng là lễ bế mạc.”
Lời này vừa thốt ra mọi người đều đồng loạt ồ lên. Thế nhưng Park Yuchun lẩn trong đám người lại hiện lên vẻ kinh ngạc.
Kim Junsu khoát tay, bốn phía lập tức im lặng trở lại. Ánh mắt thản nhiên của Kim Junsu dừng lại trên người Park Yuchun, “Tôi từng yêu một người. Không, không tính là từng vì bây giờ tôi vẫn còn yêu người đó.” Kim Junsu hít sâu một hơi, “Biết rõ là đối lập thân phận nhưng tôi vẫn yêu người đó như vậy. Tôi cũng từng do dự, nhưng khi tôi hỏi người đó ‘Ngoài quá khứ và hiện tại ra chúng ta còn dám vượt qua những quãng thời gian khác không?’ Câu trả lời của người đó khiến tôi thật sự xúc động đến tận đáy lòng. Người đó dùng lừa gạt để yêu tôi. Tôi dùng lừa gạt để giữ người đó lại. Tựa hồ lúc đó giữa bọn tôi chỉ có lừa dối. Lúc này tôi không quan tâm là lừa gạt hay là nói dối, tôi chỉ muốn hỏi người đó có yêu tôi hay không.”
Dường như mọi người ở đây đều không tồn tại, ánh mắt Kim Junsu chỉ nhìn Park Yuchun. Cậu bây giờ đặt cược hết tất cả chỉ vì một câu trả lời.
Park Yuchun muốn nói lại thôi, nhìn Kim Junsu mỉm cười, “Anh…”
“Junsu, bên ngoài bị bao vây, mau đi theo anh.” Kim Jaejoong vội vã chạy vào, không chú ý đến bầu không khí bất thường bên trong, “Mau đì cùng bọn anh.”
Kim Junsu không để ý đến lời nói của Kim Jaejoong, vẫn nhìn Park Yuchun như vậy, “Em làm anh khó trả lời như vậy sao?”
“Junsu, đi cùng em đi,” phía sau Kim Jaejoong vang lên một giọng nói làm cho Kim Junsu không kìm được nhìn thoáng qua.
Kim Junsu nhìn người kia mỉm cười, “Shim Changmin, đã lâu không gặp.”
“Đi với em đi,” Shim Changmin kiên định nói, “Anh thua rồi,” nói xong rút ra khẩu súng đã được lên nòng nhắm ngay Park Yuchun, “Hắn sớm nên biến mất, Kim Junsu qua đây.”
Kim Junsu cúi đầu cười, lắc đầu, “Nếu tôi muốn đi đã không xãy ra chuyện như bây giờ. Jaejoong, anh đúng là không nghe lời.” Ánh mắt có chút trách cứ cũng có phần bấc đắc dĩ.
Kim Jaejoong lấy súng của mình nhắm ngay Park Yuchun, “Anh thật hối hận lúc trước không một phát giải quyết hắn.”
“Tất cả bỏ súng xuống,” Cửa chính bị một cỗ lực lớn tông phá, Jung Yunho tiến vào trong nhìn thấy tình thế lúc này sửng sốt một giây lập tức khôi phục lại bình thường.
Trông thấy lực lượng cảnh sát tiến vào Kim Junsu nhịn không được bật cười, “Jung Yunho, đã lâu không gặp. Anh là tới tìm tôi hay là đến tìm Kim Jaejoong?”
Ánh mắt Jung Yunho đảo qua Kim Jaejoong đang đứng cầm súng bên kia, “Kim Junsu, cậu bị tình nghi buôn lậu, vui lòng theo chúng tôi quay về, đừng chống cự vô ích.”
“Anh có tin hay không chỉ cần tôi muốn đi, các anh ai cũng đều không cản được,” Kim Junsu nở nụ cười.
Park Yuchun gật gật, “Anh tin, vậy nên cùng anh quay về đi, thu tay lại đi.”
Kim Junsu cúi đầu, không để bất kỳ ai nhìn thấy tâm tình của mình, “Rất lâu trước kia anh đã nói với em những lời này. Chính là đôi khi không phải muốn thu tay thì có thể thu lại được, anh hiểu không?”
“Hắn sẽ không hiểu đâu, chúng ta đi thôi.” Kim Jaejoong bắn một phát xuống trước mũi giày của Jung Yunho làm cho toàn bộ đại sảnh trở nên vô cùng hỗn loạn, phối hợp với Shim Changmin đi đến bên cạnh Kim Junsu, “Đi.”
“Tất cả không được nổ súng,” Jung Yunho quát với những người phía sau.
Đại sảnh một trận hỗn loạn vậy mà Kim Junsu vẫn mang theo nét thản nhiên tươi cười, tựa hồ cậu đã sớm liệu đến tình cảnh hổn loạn này.
Park Yuchun nhìn nụ cười của Kim Junsu chậm rãi biến mất, chậm rãi giơ một khẩu súng lên, họng súng chậm rãi nhắm ngay chính mình.
Đoàng ~ một tiếng súng vang lên.
“Không,” Park Yuchun hét to.
Nụ cười thản nhiên lại quay trở về trên gương mặt của Kim Junsu. Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi lướt qua ngực áo đỏ tươi, đối Jung Yunho giơ lên ngón cái, “Cám ơn,” Cậu hôm nay không chuẩn bị gì cả, cho nên cậu cam tâm nhận thua.
“Junsu… Đứa ngốc, em làm cái gì vậy?” Park Yuchun thất tha thất thểu đi đến trước mặt Kim Junsu, đưa tay cũng không dám chạm vào.
“Em mệt quá, nghĩ muốn ngủ.” Kim Junsu cúi đầu, khóe miệng cong cong vẫn xinh đẹp như lúc mới gặp nhau.
Park Yuchun run rẩy quỳ xuống ôm lấy người trên mặt đất, “Nếu đã biết vì cái gì còn muốn bồi anh diễn tiếp.”
“Bởi vì em đã tưởng là thật.” Kim Junsu bỏ khẩu súng trên tay xuống, “Em nghĩ tất cả đều là sự thật.”
“Thật ngốc,” Đôi mắt Park Yuchun trở nên ẩm ướt.
“Em cược hết tất cả chi muốn một câu trả lời của anh, có yêu em không?” Ánh mắt Kim Junsu có chút mê mang.
Park Yuchun không chút do dự gật gật đầu, “Yêu, có yêu, bây giờ vẫn yêu.”
Km Junsu thỏa mãn cười, “Bởi vì anh có yêu cho nên em có thể tha thứ. Em mệt quá, lát nhớ đánh thức em.”
“Ở ngoài có xe cứu thương,” Jung Yunho cúi xuống nói với Park Yuchun.
Park Yuchun gật gật ôm lấy người chạy ra ngoài.
Kim Jaejoong cầm lấy khẩu súng Kim Junsu bỏ lại, ngắm nghía, hướng Jung Yunho bóp cò. Y như dự đoán, trong súng không có đạn.
“Tôi theo các anh quay về,” Kim Jaejoong đua tay của mình ra, “Tôi muốn đích thân anh đeo còng cho tôi.”
Jung Yunho thở dài lấy còng tay lạnh như băng móc vào cổ tay trắng nõn của Kim Jaejoong, xoay người tìm kiếm thì phát hiện Shim Changmin đã không còn thấy tung tích.
“Nếu tôi có thể quay trở ra, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Jung Yunho không trả lời, chỉ phất tay, “Mang đi,” nghe được Kim Jaejoong tự giễu cười, trong lòng có một loại kiên trì sụp đổ.

No comments:

Post a Comment