Không
để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, Park Yuchun ôm ‘đối tượng bắt giữ’
vào xe cứu thương chờ sẵn bên ngoài.
“Junsu
nghe này, anh chưa bao giờ muốn em chết, chưa bao giờ,” Park Yuchun nói với Kim
Junsu lúc này ý thức có phần mơ hồ. Kim Junsu giống như không có nghe thấy vẫn
nhắm chặt hai mắt. Lông mi run rẩy lộ ra một loại quyết tuyệt.
“Em
sẽ ổn thôi. Anh sẽ không để em có chuyện gì đâu.” Park Yuchun biết phát súng
kia của Jung Yunho sẽ không bắn vào điểm yếu hại trên người Kim Junsu. Tâm tư của
hắn Jung Yunho cũng biết. Nếu Kim Junsu chết đi như vậy thì Park Yuchun tồn tại
cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Anh
biết em hận anh,” Park Yuchun buông bàn tay Kim Junsu ra, có chút bất đắc dĩ
nói, “Có lẽ ngay cả hận em cũng không buồn cho anh.” Trông thấy Kim Junsu vẫn
không có phản ứng gì, Park Yuchun cười khẽ một tiếng, “Có phải anh rất hèn hạ
hay không? Mang theo mục đích tiếp cận em, dùng lý do của mình thương tổn em,
cho nên bây giờ anh tình nguyện em mắng anh hèn hạ cũng không muốn em không để
ý tới anh.”
Park
Yuchun vùi mặt xuống hai lòng bàn tay của mình.Trong đầu hắn giờ phút này đang
thoáng hiện lại từng cảnh tượng:
“Thích
không? Thích thì tôi tặng anh.”
“Quân
tử không đoạt sở nhân yêu.”
“Anh
không thích em?”
“Tôi
không thích mạo hiểm.”
“Nhưng
mà em lại thích anh, làm sao bây giờ?”
“Chúng
ta hợp tác đi.”
“Hả?”
“Tôi
giúp cậu điều tra kẻ gửi thư nặc danh, cậu thu tay lại.”
“Yuchun, chúng ta chơi một trò
chơi đi, được không?”
“Trò gì?”
“Bỉ Ngạn khai hoa. Anh trốn đi,
em đếm một trăm lần Bỉ Ngạn khai hoa, rồi mở mắt tìm anh. Không được để cho em
tìm được anh nha, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Cậu là ai?”
“Em là Kim Junsu.”
“Cậu là Kim Junsu, vậy tôi là
ai?”
“Anh là Park Yuchun, chồng của
Kim Junsu.”
“Junsu,
con muốn thân bại danh liệt sao?”
“Tuyệt
tử tuyệt tôn, tôi còn không sợ, há lại sợ mất đi cái danh sao?”
Người không tiếc thân bại danh
liệt, tuyệt tử tuyệt tôn kia hiện tại nằm im lặng như vậy, đôi mắt nhắm chặt
như như đang tuyên bố đoạn tuyệt cùng tất cả.
Park Yuchun cúi đầu có lẽ đã
không nhìn thấy một bàn tay từ từ vươn tới gần hắn, lúc sắp chạm vào lại quyết
định rút lui, có lẽ cứ mãi tiến tới cũng đã học được lui lại là như thế nào.
“Lập tức thẩm vấn Kim Jaejoong?”
Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong dù
bị còng tay vẫn giữ nguyên nụ cười như trước, gật đầu, “Ừ.”
Kim Jaejoong giơ hai tay bị
còng lên tạo ra âm thanh lạo xạo, tựa hồ rất hưởng thụ loại âm thanh đặc biệt
này, “Tôi có thể uống ly nước rồi nhận thẩm vấn không?”
Ánh mắt Jung Yunho phức tạp
nhìn Kim Jaejoong, gật gật, “Để tôi giúp cậu.”
Kim Jaejoong khẽ cười, “Tôi sẽ
không uống thuốc độc đâu. Anh có thể lục soát người tôi.”
“Ừm,” Jung Yunho vẫn ôn hòa như
trước trả lời, cầm ly nước của mình đưa cho Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong khẽ a một tiếng, “Anh
xem tôi bây giờ còn có thể cầm ly sao?”
Jung Yunho nhìn người xung
quanh, ho nhẹ một tiếng, cầm ly nước kề lên môi Kim Jaejoong, “Uống đi.”
“Ha ha,” Kim Jaejoong cười to,
cúi đầu uống ngụm nước nhuận đôi môi khô khốc.
“Có thể?” Jung Yunho nhướng
mày.
Kim Jaejoong gật đầu, “Các anh
có một giờ đồng hồ.”
“Cái gì?” Jung Yunho hỏi lại.
Kim Jaejoong lắc đầu, “Không có
gì,” Nói xong tự giác đi vào phòng thẩm vấn.
Jung Yunho nhìn bóng dáng Kim
Jaejoong vẫn kiên cường như vậy bất giác mỉm cười.
Hành lang bệnh viện tràng ngập
mùi thuốc sát trùng làm cho người ta cảm thấy cực kì khó chịu. Nhưng lúc này
Park Yuchun không còn tâm tư để ý đến mấy chuyện đó nữa. Hắn đã nghĩ đúng, viên
đạn quả thực không có bắn vào chổ yếu hại. Jung unho hạ thủ vẫn thật chừng mực.
Nhưng vấn đề là Kim Junsu vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ là không muốn tỉnh lại.
“Phải làm sao bây giờ?” Đội trưởng
đội hình cảnh có phần cuống lên nhìn Kim Junsu vẫn nằm im không nhúc nhích. “48
giờ kết không được án chúng ta sẽ bị phê bình đó.”
“Vậy thì sao?” Ánh mắt Park
Yuchun lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Cậu không cần danh nhưng mà
tôi cần,” Đội trưởng đội hình cảnh ánh mắt tràng đầy kình miệt, “Bây giờ mọi
người ở ngoài đều đang kháo nhau. Cậu cùng cái thằng kia thật không minh bạch,
có thấy ghê tởm không.”
Park Yuchun cười lạnh một tiếng,
“Thỉnh anh thu lại lời của mình, bằng không sẽ phải trả giá đắc.”
“Nếu tôi không thu thì sao?” Đội
trưởng đội hình cảnh khinh thường nhìn Park Yuchun, cầm công văn đã được chuẩn
bị sẵn định bụng lấy dấu vân tay của Kim Junsu.
“Đứng lại,” Park Yuchun cầm khẩu
súng đặt trên bàn của mình lên, “Còn bước thêm bước nào nữa tôi cam đoan anh sẽ
không nhìn thấy được kết cục của vụ án này đâu.”
“Cậu… cậu có thấy mình xứng với
bộ đồng phục trên người không?” Đội trưởng đội hình cảnh hiển nhên bị khí thế của
Park Yuchun dọa sợ, xuống nước dịu giọng.
Park Yuchun chỉ vào cái áo sơmi
trên người, “Bây giờ tôi không có mặc đồng phục, mắt anh bộ mù rồi sao?”
“Được rồi… tôi đi được chưa,” Đội
trưởng đội hình cảnh tức giận cầm công văn muốn bỏ đi, hung hăn trừng Park
Yuchun. “Tôi nghe nói rất nhiều người nằm vùng sau một thời gian thì không phân
rõ được thân phận của mình. Tôi nghĩ công tố viên Park hẳn là cần một thời gian
để thích ứng lại với địa vị của mình.”
“Ha ha, không nhọc anh lo lắng.”
Park Yuchun sửa chăn lại cho Kim Junsu, không thèm để ý chút nào nói.
Nhìn đội trưởng đội hình cảnh
thở phì phò bỏ đi, Park Yuchun cười khổ một tiếng, xoay người đối với người vẫn
luôn nằm bất động nói, “Bây giờ anh mới biết được lúc em nói ra những lời kia cần
có bao nhiêu dũng khí. Bởi vì cho tới bây giờ anh vẫn không thể có được dũng
khí như vậy.” Nhớ tới lúc đó Kim Junsu đối với những người cười nhạo đoạn tình
cảm này mà quyết tuyệt, Park Yuchun mỉm cười thỏa mãn.
“Park công tố, trưởng phòng gọi
anh qua đó một lát.” Bên ngoài vang lên lời nhắn hộ.
“Tôi biết rồi,” Park Yuchun
nhìn Kim Junsu không có dấu hiện tỉnh lại, thở dài một hơi chậm rãi đi ra noài.
Trong phòng thẩm vấn, Jung
Yunho xoay bút nghiêng đầu nghe người bên cạnh thẩm vấn Kim Jaejoong.
“Chúng tôi đã thu thập đầy đủ
chứng cứ buôn lậu của anh và anh Kim Junsu, anh còn muốn giải thích gì không?”
Kim Jaejoong ho khan một tiếng,
“Tại sao lại là tôi với Kim Junsu ? Buôn lậu là do một mình Kim Junsu làm,
tôi không biết gì hết.” Nói xong mỉm cười với Jung Yunho, “Các anh có chứng cứ
xác thực tôi trực tiếp tham gia sao ? Chẳng lẽ mọi người ở công ty JS đều
bị tình nghi buôn lậu hết à?”
Jung Yunho lắc đầu, “Đương
nhiên không phải.”
“Yunho hyung,” Người bên cạnh
khó hiểu nhìn Jung Yunho. Jung Yunho phất tay ý bảo tiếp tục.
“Khụ khụ, vậy anh có chứng cứ để
bào chữa cho mình không?” Người nọ lại tiếp tục hỏi.
“Vậy cậu có bằng chứng chứng
mình tôi buôn lậu à?” Kim Jaejoong hỏi ngược lại.
Không ngờ người nọ cười to, “Đương
nhiên là có,” nói xong giơ tập hồ sơ trong tay lên, “Chúng tôi đã thẩm vấn qua
những nhân viên có liên qua, muốn xem bọn họ nói như thế nào không ?”
Kim Jaejoong không có kinh hoảng
như bọn họ tưởng, mà là không vấn đề gì ngồi phủi tay áo, “Khỏi cần, không quan
trọng.”
“Mày cũng thật quá…”
“Cậu ra ngoài đi,” Jung Yunho bẻ
gảy cây viết trong tay, “Cậu ra ngoài đi, để tôi.”
Sau khi người nọ ra khỏi phòng,
Jung Yunho khóa cửa lại, tắt camera, chống hai tay lên bàn, nhìn xuống người vẫn
dùng cao ngạo để che giấu con người thật của mình.
“Cậu cứng rắn chống đỡ cái gì?”
Khóe miệng Jung Yunho cong lên, “Cậu biết Kim Junsu có thể thoát thân cho nên mới
đem mọi chuyện đổ lên đầu hắn. Nhưng cậu lại không thể đảm bảo mình có thể ra
khỏi nơi này hay không.”
Kim Jaejoong nâng mắt lên, ánh
mắt lộ ra uể oải, “Giúp tôi.”
Ý cười trên môi Jung Yunho ngày
càng đậm, “Cậu là đang đem hết mọi thứ đặt cược ở trên người tôi?”
Kim Jaejoong gật gật, “Chưa từng
thay đổi.”
Jung Yunho nhịn không được vuốt
thẳng một sợi tóc của Kim Jaejoong, “Nói cho tôi biết phải làm thế nào.”
Kim Jaejoong không thể tin nổi
ngẩng đầu, ánh mắt hoài nghi thương tổn chổ sâu nhất trong lòng Jung Yunho.
No comments:
Post a Comment